Tô Lạc Ly thất vọng lắc đầu: “Tôi cũng không biết nên làm gì nữa, cứ đi bước nào hay bước đó đi.”
Nhìn vẻ mặt thất vọng chán nản của Tô Lạc Ly, trong lòng Mục Nhiễm Tranh cũng vô cùng khó chịu.
“Tôi còn có chút việc phải đi trước đây.”
“Vậy anh đi đi.”
Mục Nhiễm Tranh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vội vã bỏ đi.
Tô Lạc Ly gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ bảo anh trở về.
Khi Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly đã bố trí cho Lê Thấm Thấm vào ở trong nhà thì tâm trí anh rối như tơ vò.
“Ly Ly, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”
“Em còn nghĩ gì được nữa, trong bụng cô ta có cốt nhục của anh.”
“Vậy thì sao, anh sẽ không nhận đứa bé trong bụng cô ta, trên đời này chỉ có con em sinh mới là cốt nhục của anh!”
“Nhưng đây là một sinh mệnh!” Lời nói của Ôn Khanh Mộ khiến Tô Lạc Ly rất cảm động.
“Ly Ly, chuyện này giao cho anh giải quyết đi, dù sao nguyên nhân cũng bắt nguồn từ anh, em không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì cả.”
Lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ cảm thấy chuyện này khó giải quyết như vậy.
“Anh muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô ta để giải quyết chuyện này? Chủ tịch tập đoàn Tương Lê sẽ bỏ qua cho anh sao? Đến cả em cũng biết bây giờ chúng ta không thể dừng hợp tác với tập đoàn Tương Lê, nếu không tập đoàn sẽ bị thiệt hại nặng.”
Từ khi Ôn Khanh Mộ chuyển toàn bộ tài sản sang danh nghĩa của Tô Lạc Ly, bao gồm cả tập đoàn Dark Reign thì Tô Lạc Ly cũng cần ký tên một số dự án quan trọng, cho nên cô cũng hiểu đại khái.
Khoảng thời gian Ôn Khanh Mộ rời đi, tập đoàn Dark Reign chịu cú sốc lớn, cho dù Ôn Khanh Mộ trở về kịp thời đưa ra điều chỉnh nhưng tập đoàn Dark Reign vẫn kém xa trước đây.
Bây giờ tập đoàn Dark Reign hợp tác với tập đoàn Tương Lê nên mới có vẻ ngoài hào nhoáng như vậy.
“Thiệt hại nặng cũng được, cùng lắm là làm lại từ đầu!” Hồi xưa Ôn Khanh Mộ cũng khởi nghiệp từ bàn tay trắng, anh không lo lắng vấn đề này.
“Tất nhiên chúng ta không cần lo chuyện có tiền tiêu, có cơm ăn không, nhưng còn những nhân viên vất vả làm việc cùng chúng ta, mỗi người họ đều có gia đình, họ không gánh vác nổi.”
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly với vẻ bất lực, “Ly Ly, em luôn vĩ đại như vậy, chắc em sẽ không ly hôn với anh vì muốn mọi người có cơm ăn, hoặc là vì đứa bé trong bụng người khác đấy chứ?”
Tô Lạc Ly không trả lời ngay, “Chúng ta vẫn nên đi tìm cô ta nói chuyện đi.”
Ôn Khanh Mộ không hỏi nữa, anh lo lắng đáp án cuối cùng mình nhận được sẽ khiến trái tim anh tan nát.
Hai người cùng đi đến căn phòng của Lê Thấm Thấm, hình như Lê Thấm Thấm đã chờ đợi rất lâu.
“Cô Lê, nếu chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, cô nói đi, cô muốn gì?”
Lê Thấm Thấm duỗi cánh tay chỉ về phía Ôn Khanh Mộ.
“Cô Lê, tôi không hiểu ý của cô.”
“Thế mà còn không hiểu, tôi muốn chồng cô!” Lê Thấm Thấm không hề che giấu dã tâm của mình, “Cô không thể để đứa bé trong bụng tôi vừa sinh ra đã không có bố đúng không?”