Tô Lạc Ly than thở, nhưng trong lòng lại thấy vui.
Đang nói thì điện thoại của cô đổ chuông, là Ôn Khanh Mộ gọi đến.
“Gay rồi, quên báo trước cho chú cậu một tiếng.” Tô Lạc Ly lập tức nhận điện thoại, giọng nói trở nên ngọt ngào.
“Ông xã…
Nghe tiếng ‘ông xã’ Tô Lạc Ly gọi, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy da gà da vịt của mình nổi lên.
Hai người này có rất nhiều lời muốn nói, Mục Nhiễm Tranh biết điều rời đi.
Phía Tô Nhược Vân nhìn thấy tin tức này cũng vui như mở cờ trong bụng.
Lúc đầu Tô Nhược Vân không hài lòng với thông cáo báo chí (1) này, kiểu họp bí mật bốn tiếng đồng hồ này quá bình thường, chẳng có gì gọi là chí mạng cả, ai mà ngờ Tô Lạc Ly tự mình đổ thêm dầu vào lửa, đăng một bài weibo thiếu não.
“Tôi nói này anh Thần, thông cáo báo chí lần này của anh quả thực là tệ quá. Nếu lần sau còn chuyện thế này thì làm ơn đừng có đưa ra thông cáo báo chí ở cái trình độ này nữa được không?”
“Có thể đưa ra thông cáo báo chí đã tốt lắm rồi, dù sao thì chúng ta cũng không bắt được người ta có hành vi xấu gì.” La Thần mới là người bế tắc nhất.
“Hai người ở trong khách sạn lâu như vậy, ai mà biết bọn họ ở trong đó làm chuyện nhơ nhớp gì.”
“Nhược Vân, tôi nói với cô nhé, bốn tiếng là tôi bịa ra, Mục Nhiễm Tranh ở trong phòng Tô Lạc Ly tổng cộng chưa đến hai mươi phút!”
La Thần giơ hai ngón tay ra.
Tô Nhược Vân lập tức che miệng cười: “Không ngờ Mục Nhiễm Tranh nhanh như vậy đấy, ha ha.”
Một người đàn ông như La Thần nghe thấy câu này của một người phụ nữ, nghĩ cũng biết vẻ mặt anh ta thế nào.
Điều anh ta muốn nói là chắc chắn hai người ở trong khách sạn chẳng làm gì cả, tin tức đó chẳng qua chỉ là áp đặt tội cho họ thôi.
“Nhược Vân, tôi nhắc cô lần nữa, đừng mãi đặt hi vọng lên người khác, vẫn nên dựa vào cố gắng của chính cô thì mới có thể chứng minh bản thân được.” La Thần lại cảnh cáo Tô Nhược Vân.
Nói thật, anh ta sắp phát ngán cái tình tính đỏng đảnh này của Tô Nhược Vân rồi.
“Tôi biết, anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Tô Nhược Vân tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi nói rất nhiều lần rồi thì cô cũng phải nghe hiểu mới được chứ. Lần này nếu không phải Tô Lạc Ly tự đăng một bài weibo thiếu não như thế rồi gặp phải họng súng thì kế hoạch của chúng ta hoàn toàn thất bại đấy!”
La Thần bùng nổ.
“Cho nên tôi mới nói cô ta là người mất não, hoàn toàn không thể đấu với chúng ta được. Anh đừng lo lắng như thế, tôi chỉ cần hơi cố gắng một chút là được rồi.”
“Đây hoàn toàn là trùng hợp thôi, Từ Tinh Như phải dẫn dắt người khác, có thể không có thời gian để quan tâm đến chuyện của Tô Lạc Ly, nếu không cô ta chắc chắn sẽ không để Tô Lạc Ly đăng lên weibo như vậy, chẳng qua chúng ta may mắn mà thôi!” La Thần nhấn mạnh lần nữa.
“Được rồi!” Tô Nhược Vân đập mạnh lên bàn: “Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi!”
La Thần thấy thái độ này của Tô Nhược Vân thì cũng chẳng muốn tiếp tục tranh luận với cô ta nữa mà đi ra ngoài.
Nếu không phải nể mặt La Thần là quản lý hàng đầu thì Tô Nhược Vân sẽ không để anh ta nói với mình như vậy.
“Sắp cưỡi lên đầu lên cổ bà chủ là tôi rồi, thật sự xem mình ghê gớm lắm đấy.”