Tô Lạc Ly nghĩ một lát.
“Không biết, lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, nào có kinh nghiệm phong phú như anh, vì thế tôi phải lắng đọng cảm xúc, nghĩ kỹ đã”
“ÐMI Cô có thể đừng thuận tiện châm chọc tôi một câu không? Tôi nào có kinh nghiệm chứ?”
Tô Lạc Ly liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi muốn cho anh ấy một ngạc nhiên, dọa anh ấy, vì thế phải tìm một cơ hội thích hợp. Anh ấy giận tôi nhiều ngày như này, cũng không thể hời cho anh ấy được!”
Tô Lạc Ly sờ cằm, dáng vẻ tính toán sâu xa.
“Được rồi, tùy cô, chỉ là tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, đây là chuyện lớn cả đời, đừng có coi như trò đùa, cô nghĩ kỹ đi”
“Được, tôi biết rồi, mấy ngày này tôi sẽ suy nghĩ kỹ, tôi đi đây!”
Mục Nhiễm Tranh vừa nghe thấy Tô Lạc Ly muốn đi, liền trợn trừng mắt.
“Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cô! Lợi dụng xong liền bỏ đi, vừa rồi là ai nói hả? Chơi cùng tôi cả đêm?”
Tô Lạc Ly quên chuyện này quá nhanh, quả thật cô đã nói là chơi cả đêm với Mục Nhiễm Tranh.
“Coi anh em thân thiết là đồ chơi, có phải không? Muốn chơi thì chơi, muốn đi thì đi! Tô Lạc Ly, hôm nay cô mà dám đi, tôi đoạn tuyệt quan hệ với cô!”
“Anh thật sự không hổ danh là cháu của chú anh, trẻ con chết mất, còn đoạn tuyệt quan hệ nữa! Tôi chơi cả đêm với anh, được chưa, Mục 3 tuổi?”
Tô Lạc Ly cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chơi cùng Mục Nhiễm Tranh, lần này muốn trốn cũng không trốn được.
Vì thế cả một đêm…
“Tô Lạc Ly, cái đồ đồng đội ngu ngốc nhà cô, cô tiến lên, cô chạy gì chứ?”
“Tô Lạc Ly, đầu óc cô bị chập mạch à, mất không một mạng!”
“Tô Lạc Ly, đồ đầu heo, không phải đã nói với cô là bên kia có người rồi sao?”
“Mục Nhiễm Tranh, anh còn mắng tôi là lợn nữa, có tin là tôi đập máy tính của anh không?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu tôi còn chơi game với cô lần nào nữa, ÐM tôi chính là con lợn!”
“Anh còn mắng tôi nữa, tôi đi thật đấy!”
Hai người mắng nhau cả đêm.
Dark Region Ôn Khanh Mộ lạnh mặt, khuôn mặt đen kịt kia, giống như mây đen tích tụ trước cơn mưa giông.
Mấy ngày nay, mặt anh luôn đen xì, chưa từng dễ chịu.
Trên bàn vẫn là một đống giấy tờ như trước.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn điện thoại của mình, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.
ÐĐM, người phụ nữ chết tiệt này!
Rõ ràng biết là anh tức giận, mà không biết đến làm hòa sao?
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Ôn Khanh Mộ nóng nảy nói.
Nghe thấy âm thanh này, người ở bên ngoài không dám đi vào.
Doãn Cẩn lấy hết dũng khí đi vào.
“Chủ tịch Ôn, cô Tiêu đến”
“Cô ta đến làm gì? Không gặp.’ Ôn Khanh Mộ gần như không chần chừ một giây nào.
“Á… Hình như cô Tiêu đưa gì đến cho anh”
“Đưa đồ?”
“Vâng, tôi thấy tay cô ấy xách đồ.”
“Cả người và đồ đều đi đi!”
Ôn Khanh Mộ hơi bực mình, cái tên nhóc Dạ Bân này vẫn không nói chuyện anh đã kết hôn cho Tiêu Mạch Nhiên, khiến cho Tiêu Mạch Nhiên đến làm phiền anh hết lần này đến lần khá!
c Doãn Cẩn thổn thức không thôi, thái độ của Chủ tịch Ôn đối với phụ nữ thật sự là khác nhau rõ ràng!
“Chủ tịch Ôn, không bằng anh gặp cô Tiêu đi, không phải anh đang giận phu nhân sao? Đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho thật, đuổi cô Tiêu đi như này, chắc chắn phu nhân sẽ biết.”
Mấy ngày nay Doãn Cẩn cùng lờ mờ thấy được, Ôn Khanh Mộ đang cãi nhau với Tô Lạc Ly.
Không ngờ Ôn Khanh Mộ cãi nhau lại cũng thích giở trò như này.
Nghe thấy Doãn Cẩn nói thế, Ôn Khanh Mộ nghĩ, lời này cũng hơi có lý.
“Cho cô ta vào đi”
Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ mong đợi, chờ trong phòng nghỉ, tay xách hộp bánh brownie socola mà Tô Lạc Ly Tặng cô ta.
Tối qua khi Tô Lạc Ly đến, cô ta đang nghĩ, cô ta không thích đồ ngọt, lại thêm ngôi sao nữ phải giữ dáng, loại đồ nhiều calo như này, không thể chạm vào.
Tối qua Tô Lạc Ly tặng cô ta bánh, trước đó còn qua chỗ Mục Nhiễm Tranh, khả năng cao là cũng đã tặng Mục.
Nhiễm Tranh.
Hai người này lại là bạn học.
Nói không chừng, hai người này đang phát triển tình cảm, chắc chắn Mục Nhiễm Tranh thích ăn những thứ như này, vì thế Tô Lạc Ly mới giỏi như thế.
Mục Nhiễm Tranh thích, chắc là Ôn Khanh Mộ cũng thích, bánh quy lần trước chính là một ví dụ rất tốt.
Vì thế cô ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đưa bánh tới cho Ôn Khanh Mộ.
Doãn Gẩn đi tới.
“Cô Tiêu, chủ tịch Ôn mời cô qua đó.”
“Được” Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy.
“Thế nhưng, cô Tiêu, gần đây Chủ tịch Ôn khá bận, mong là cô đừng làm trễ nải quá nhiều thời gian.”
“Tôi hiểu.”
Về mặt này, Tiêu Mạch Nhiên luôn cực kỳ nhượng bộ. ôn Khanh Mộ.
Từ khi bắt đầu thích Ôn Khanh Mộ, cô ta đã biết, bản thân phải là một người bạn gái hiểu chuyện.
Tiêu Mạch Nhiên vào phòng làm việc của Ôn Khanh Mộ, anh vẫn đang xử lý đống giấy tờ như trước.
“A Khanh, làm mệt rồi chứ, nghỉ chút đi” Giọng điệu của cô ta, dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn được.
nữa.
*Tìm tôi có việc gì?” Ôn Khanh Mộ không ngẩng đầu lên.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là tối qua, nghệ sĩ của công ty đưa tặng em một ít bánh brownie socola tự làm, thầm nghĩ chắc là anh thích, liền mang tới cho anh nếm thử”
“Nghệ sĩ của công ty?” Lúc này Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên.
Vì người đầu tiên anh nghĩ tới là Tô Lạc Ly, lần trước người tặng bánh quy cho Tiêu Mạch Nhiên chính là Tô Lạc Ly.
“Đúng thế, chính là người tặng bánh quy lần trước, Tô Lạc Ly, anh còn nhớ không?”
Quả nhiên là Tô Lạc Ly!
Đương nhiên là anh nhớ, đó là vợ anh, anh có thể không nhớ sao?
Tiêu Mạch Nhiên cẩn thận đặt túi xách lên bàn, lấy một miếng bánh brownie socola từ trong túi ra, đóng gói vẫn rất tinh tế.
Nhìn thấy miếng bánh brownie socola ngon mắt này, Ôn Khanh Mộ rất thèm ăn.
Khoảng thời gian Tô Lạc Ly vừa xuất viện, mỗi ngày đều xuống bếp làm đồ ăn ngon cho anh.
Anh vừa quen với việc ăn đồ ăn cô nấu, hai người liền cãi nhau.
Anh cũng không nhớ được lần trước được ăn đồ cô nấu là lúc nào nữa.
Ôn Khanh Mộ nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền lấy một miếng bánh brownie socola, cho vào miệng ăn.
Socola đậm vị cùng với bánh xốp mềm hòa vào nhau, vị vẫn rất ngon như trước kia.
“Rất ngon sao?”
‘ừ”
Bánh do người phụ nữ của anh làm, đương nhiên là rất ngon.
“Ngon thì để hết lại cho anh” Tiêu Mạch Nhiên nhìn đống giấy tờ chất cao như núi: “Gần đây có phải anh bận lắm không? Mệt quá thì nhìn qua là được, đừng để bản thân mệt quá.”
“Biết rồi”
“Vậy, em về trước đây”
Vốn dĩ Tiêu Mạch Nhiên hy vọng Ôn Khanh Mộ giữ cô ta lại.
“Được” Ôn Khanh Mộ lại không giữ cô ta lại, ít nhiều cô †a cũng hơi thất vọng.
“Vậy anh làm việc đi, em đi đây.’ Tiêu Mạch Nhiên đứng.
dậy, đi ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ nhìn chỗ bánh brownie socola được đóng gói tinh tế kia, ngây người mất hồn!
Người phụ nữ này lại còn có thời gian làm bánh?