“Em biết rõ nhiều lần anh ấy lừa em để đi gặp cô gái kia, nhiều lần em cũng rất muốn vạch trần, nhưng cuối cùng lại thôi, em rất sợ mất đi anh ấy, bây giờ em rất hoang mang, không biết nên làm gì.”
Mấy ngày nay Tô Lạc Ly thực sự hao tổn tâm sức quá độ.
Mạnh Gia Gia giống hệt một cao thủ tình trường.
“Vậy em yêu anh ấy không?”
Tô Lạc Ly gật đầu không chút do dự.
“Yêu lắm yêu lắm, anh ấy là người đàn ông đầu tiên em yêu thực sự.”
Tô Lạc Ly không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Ôn Khanh Mộ, sự thật quả là như thế.
“Vậy em nghĩ anh ấy yêu em không?”
Tô Lạc Ly vẫn gật đầu không chút do dự.
Trong đầu hiện ra hình ảnh lần đó Ôn Khanh Mộ liều mạng tìm kiếm cô giữa biển rộng.
“Trước kia chắc anh ấy cũng yêu em lắm, thậm chí anh ấy còn vì em mà chẳng màng mạng sống, nhưng bây giờ em cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là sao.”
“…”
“Thời gian cô gái kia quen biết bạn trai em lâu hơn em rất nhiều, em cũng biết cô gái kia thích bạn trai em. Chị Gia Gia, chị nói xem em nên làm gì đây? Hỏi thẳng luôn sao?”
“Lạc Ly, cách tốt nhất là duy trì trạng thái như bây giờ.”
“Duy trì trạng thái như bây giờ?”
Tô Lạc Ly đau khổ lắc đầu.
“Chị có biết dạo gần đây em đau khổ cỡ nào không? Em không vượt qua được chướng ngại trong lòng, em cảm thấy anh ấy cũng vậy, hai chúng em bề ngoài nhìn như không có gì, nhưng trong lòng chúng em đều rõ ràng.”
Tô Lạc Ly nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đập xuống bàn.
“Nếu tiếp tục như vậy em sẽ phát điên mất!”
“Nhưng nếu vạch trần cũng không có lợi cho em, với tình trạng của bọn em hiện giờ, hai bọn em sẽ chỉ cãi nhau thôi, sở dĩ em trốn tránh chẳng phải là vì em sợ mất đi anh ấy, sợ cãi nhau sao?”
Tô Lạc Ly chống đầu, cảm thấy lòng nặng trĩu.
Nếu duy trì trạng thái như bây giờ, cô thật sự sắp không chịu nổi mất.
“Lạc Ly, em muốn nghe chị phân tích không?”
“Tất nhiên rồi, chị nói đi.”
“Ban đầu lúc em kể chuyện chị không ngắt lời, nhưng từ lời nói của em, chị cảm nhận được một điều, đó là em vô cùng tự ti.”
Tô Lạc Ly không phủ nhận.
“Em nói điều kiện của cô ấy tốt hơn em ở mọi mặt, nói hai lần liền, nhiều lần nhấn mạnh chuyện này chứng tỏ em thật sự rất tự ti.”
“Em quả thực không bằng người ta ở mọi mặt.”
Tô Lạc Ly hạ thấp giọng.
“Nhưng chị hỏi em, bạn trai em là người thế nào?”
“Anh ấy… Rất ưu tú, không phải mỗi mình em thấy vậy mà mọi người đều công nhận.”