Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm cười càng lớn hơn.
“Tam Tam!” Tô Lạc Ly lập tức quát, chuyện riêng tư như vậy đều bị con trai tiết lộ ra rồi, thằng bé rốt cuộc có phải là con trai mình không thế?
“Mẹ!” Tam Tam nhìn thấy Tô Lạc Ly liền nhào tới.
Tô Lạc Ly bế Tam Tam lên, còn không vào cửa mà nhanh chóng rời đi.
Lê Thấm Thấm tủi thân nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Còn chưa thấy người mà đã bị nhét một đống cẩu lương.”
Mục Nhiễm Tranh mỉm cười dùng tay quẹt mũi Lê Thấm Thấm.
“Hai người họ vẫn luôn tình tứ như vậy, có con trai rồi mà cũng không tránh đi.”
“Tình cảm thật tốt.” Lê Thấm Thấm không khỏi thở dài.
“Cho nên lúc đầu em đã nhắm sai mục tiêu rồi!” Mục Nhiễm Tranh dùng ngón tay chọc vào đầu Lê Thấm Thấm.
Để tránh gượng gạo, Tô Lạc Ly đã cùng hai con trai ăn tối, Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm thì ăn tối trong phòng ăn, Tô Lạc Ly còn bảo người giúp việc nhắn Lê Thấm Thấm tạm thời ở lại đây.
Thực ra suy nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ có thể ở lại đây, Lê Thấm Thấm không muốn bị bố bắt về.
Sau bữa tối, Tô Lạc Ly tiếp tục chơi với hai con trai của mình trong phòng cho trẻ, cho đến khi người giúp việc đến báo rằng Ôn Khanh Mộ đã về, cô mới dặn người giúp việc trông chừng bọn trẻ và về phòng của mình.
Vừa về đến phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã thay quần áo ở nhà.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Ôn Khanh Mộ vẻ mặt mệt mỏi, mấy ngày gần đây bởi vì tin tức của Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm mà anh cũng đã kiệt sức, không để ý một chút là mở hết hỏa lực.
Tô Lạc Ly do dự hồi lâu rồi mới cẩn thận nói cho Ôn Khanh Mộ biết chuyện hôm nay.
Ôn Khanh Mộ nghe vậy sửng sốt mười giây, sau đó rống lên: “Tô Lạc Ly, tại sao tim của em lại lớn như vậy!”
Tô Lạc Ly lập tức tiến lên ôm eo Ôn Khanh Mộ, “Lớn thì có ích gì, còn không phải chỉ chứa được một mình anh thôi sao.”
Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị nổi sấm sét thì nghe được lời tỏ tình của Tô Lạc Ly, trái tim nhỏ bé của anh vẫn ‘thịch thịch thịch’, có chút loạn nhịp.
“Em đừng có mà dùng chiêu này với anh!”
Tô Lạc Ly bình tĩnh ngồi bên giường, “Em hơi khát.”
“Khát?”
Tô Lạc Ly chớp đôi mắt vô tội nói: “Khát vọng yêu anh đấy.”
Ôn Khanh Mộ mở to mắt nhìn Tô Lạc Ly đang nói lời tình tứ mà không đỏ mặt, “Em nghiêm túc một chút cho anh, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy!”
“Em cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà, chuyện nghiêm túc của em chính là yêu anh!” Tô Lạc Ly vươn tay ra bắn tim, nhân tiện còn nháy mắt với Ôn Khanh Mộ.
“Hôm nay em uống nhầm thuốc à?” Ôn Khanh Mộ đi tới sờ trán Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly thuận thế ôm eo Ôn Khanh Mộ, “Đúng là em uống thuốc rồi, vì em bị bệnh.”
“Bệnh gì?”
Tô Lạc Ly mỉm cười quỷ mị với Ôn Khanh Mộ, “Bệnh tương tư ấy.”