“Các anh em, đại ca về rồi! Mau ra chào đón!” Đại Tráng gọi mọi người ra.
Binh Binh giỏi thao tác máy tính, đeo kính gọng đen, trông nho nhã lịch sự.
Còn có Chuột suốt ngày thấy ngáp, một ngày ngủ hơn mười tiếng.
Cả đội cộng thêm Giản Ngọc tổng cộng chỉ có sáu người, mọi người đều do có duyên gặp nhau nên mới tạo thành một đội.
“Đại ca về rồi?” Mọi người có vẻ đều rất phấn khích.
“Ừm, thời gian tôi không ở đây mọi người vẫn ổn chứ?”
“Ổn con khỉ! Cuộc sống không có gì thú vị! Đại ca, đã bao lâu chúng ta không xuống mộ rồi? Tôi ngứa tay quá!” Đại Tráng không ngừng than thở.
“Đại ca, tôi dò được đại mộ ở một thị trấn cách đây hơn hai trăm kilomet, hay là chúng ta đến đó đi?” Binh Binh vừa nói vừa đẩy gọng kính.
“Không vội, mấy ngày này chúng ta nghiên cứu trước đã.” Trông Giản Ngọc có vẻ cũng uể oải.
“Đại ca về rồi à?” Mọi người nghe thấy có tiếng ai đang chạy, sau đó giọng một cô gái vang lên.
Mọi người cùng nhìn lên cầu thang lầu hai.
Một cô gái đi chân trần đứng đó.
Lý Như Kiều, cô gái duy nhất trong đội, mọi người đều gọi cô là Ớt Nhỏ.
Cô đang tắm thì nghe thấy tiếng gọi của Đại Tráng nên vội vàng lau sạch bọt trên người, quần áo còn chưa mặc tử tế đã chạy ra ngoài.
Mái tóc ướt nhẹp, nước chảy xuống liên tục, trên người cô cũng có rất nhiều nước.
Một thoáng nhìn thẳng vào mắt Giản Ngọc, cô xấu hổ cúi đầu.
“Xem Ớt Nhỏ sốt ruột chưa kìa, dép cũng chưa đi! Ớt Nhỏ của chúng ta nhớ đại ca muốn chết rồi!”
“Đúng đó! Ớt Nhỏ ngày nào cũng nói sao đại ca chưa về!”
Đại Tráng và Khỉ trêu chọc.
“Đừng nói linh tinh.” Giản Ngọc nhẹ nhàng để lại câu đó rồi lên lầu, khi đi qua Lý Như Kiều thì dừng lại một chút: “Cẩn thận bị cảm.”
Nói xong Giản Ngọc đi về phòng mình.
“Đại ca về rồi, hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa! Ở nhà hết rượu rồi đúng không? Đi, đi mua rượu, nhân tiện mua ít đồ ăn về!”
Khỉ cao giọng nói, mọi người đều có vẻ rất hứng khởi.
Căn biệt thự nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Giản Ngọc nằm lên giường, chặng đường đi đến đây anh hơi mệt.
Chuyện hơn một tháng trước tựa như vẫn còn trong tâm trí.
Giản Ngọc vừa nhắm mắt là sẽ lại nhớ đến chuyện đó, anh vốn tưởng sau hơn một tháng bình tĩnh, khi đối mặt với Lý Như Kiều hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng vẫn…
Lý Như Kiều về phòng, nhìn mình nhếch nhác trong gương, xấu hổ che mặt.
Hơn một tháng không gặp mà cô lại xuất hiện trước mặt Giản Ngọc với bộ dạng chết tiệt này!
“Đại ca vẫn rất quan tâm mình.” Lý Như Kiều tự nói với mình trong gương.