Lục Uy Nhiên dùng tay ra hiệu “Lên”, mấy người kia đều đi về phía Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa xoa bụng của mình.
“Lê Hoa, mau gọi người đi!” Cô vừa chạy vừa kêu lên, cũng không biết Lê Hoa có thể nghe được không.
“Các anh không cần phải vội, cứ để cho cô ta chạy. Bụng cô ta lớn như vậy sẽ không chạy được xa đâu. Chúng ta cứ chậm rãi đi theo phía sau là được rồi.”
Lục Uy Nhiên thật ra không vội.
Bọn họ đã chặn đường về, Tô Lạc Ly chỉ có thể chạy lên trên núi.
Cô không ngờ còn có nhân vật đáng sợ như vậy ẩn nấp bên cạnh mình!
Lúc này cô rất hoảng sợ, dù sao trong bụng cô còn có một đứa bé sắp chào đời.
Đáng lẽ cô nên nghe lời Ôn Khanh Mộ nói, không nên đi ra ngoài.
Đoạn đường lên núi đã làm Tô Lạc Ly tốn rất nhiều sức lực, bởi vì bụng to nên cô cũng không thể chạy nhanh, nói cô chạy còn không bằng nói là đi nhanh.
Lê Hoa chờ ở dưới thì chợt nghe được tiếng động gì đó. Bọn họ đã đi rất lâu rồi, sao vẫn chưa về?
Cô ấy không yên lòng, cuối cùng giãy giụa đứng dậy.
Đột nhiên có một ông cụ gánh hàng đi lên.
“Bác ơi, chùa trên núi cách đây có xa không?”
“Chùa à? Trên núi này làm gì có chùa nào.”
“Không có chùa ạ? Sao có thể như vậy được? Bác nhớ lại xem, có người nói với cháu ở đó còn có một thầy cúng rất linh. Hôm nay là mùng một đúng là ngày lành để cầu phúc mà!”
“Ôi, cô gái à, tôi sống ở đây đã mấy chục năm mà chưa từng nghe nói trên núi có chùa nào, càng khỏi nói tới thầy cùng nào rất linh nghiệm. Thật ra trên ngọn núi cách đây khoảng mười mấy cây thì có một ngôi chùa đấy.”
Lê Hoa nghe ông cụ nói vậy thì lập tức cuống lên!
Không xong, xảy ra chuyện rồi!
Lê Hoa lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Khanh Mộ nhưng tín hiệu trong núi này quá kém, cô ấy không sao gọi được.
“Bác ơi, mợ chủ nhà cháu xảy ra chuyện rồi, làm phiền bác giúp cháu được không?”
“Cô gái, cô làm sao vậy?”
“Có người lừa mợ chủ nhà cháu nói trên núi có chùa, muốn dẫn mợ ấy đi cầu phúc. Nhưng bác vừa nói trên núi này không có chùa nào nên cháu nghi ngờ mợ chủ nhà cháu bị người ta bắt cóc rồi!”
Ông cụ vừa nghe vậy cũng hoảng sợ, “Mặc dù chỗ ngọn núi chúng tôi không có chùa miếu gì nhưng là nơi đất thiêng lắm nhân tài, người dân sống đơn thuần, sao chuyện này có thể xảy ra ở chỗ chúng tôi được chứ? Cô gái chờ đấy, tôi sẽ lập tức gọi người tới!”
“Vâng, cám ơn bác!”
Lê Hoa cuối cùng cũng thấy được chút hy vọng mong manh. Cô ấy bắt đầu đi tìm theo hướng Tô Lạc Ly rời đi.
Tô Lạc Ly không đi được nữa vì đã không còn đường lên núi.
Người phía sau còn đang từng bước tới gần.
“Tôi cầu xin các người đừng làm hại con tôi, các người muốn gì tôi đều có thể cho các người.”