Anh thật sự hối hận xanh ruột, nếu biết thì đêm nào anh cũng về phòng làm loạn, như thế sẽ tiết kiệm được mấy tiếng đồng hồ này.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng ngồi xổm xuống đất thổi tắt hết nến, sau đó cởi đồ ngủ chui vào chăn bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
“Sao không gọi anh?”
“Còn lâu mới gọi anh! Có bản lĩnh thì đừng về!” Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên: “Ngày mai em phải đi rồi, anh có nhớ em không?”
“Còn lâu anh mới nhớ.” Ôn Khanh Mộ vùi đầu vào cổ Tô Lạc Ly: “Anh sẽ chỉ nhớ em muốn chết thôi. Ly Ly, em còn chưa đi mà anh đã nhớ em rồi, làm sao đây?”
“Vậy anh cứ nhớ đi.” Tô Lạc Ly ôm chặt Ôn Khanh Mộ, không hiểu sao ở bên nhau càng lâu càng cảm thấy đau lòng khi phải xa nhau.
Ôn Khanh Mộ bắt đầu cởi đồ ngủ trên người Tô Lạc Ly, tấn công từng chút một.
“Em có một yêu cầu, không được phép trồng dâu tây trên người em.”
“Anh sẽ trồng ở nơi người khác không nhìn thấy, mà em chỉ cần cúi xuống là sẽ thấy, để em nhớ đến anh mỗi ngày!”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng thổi vào tai Tô Lạc Ly, khiến xương cốt toàn thân cô như muốn rụng rời.
Sau đêm nồng ấm này không biết bao giờ mới có lần gặp sau.
Hai người không nói gì thêm nữa, từ từ hôn nhau, cảm nhận nhịp tim và tiếng thở của nhau.
Một tiếng “két” vang lên, hình như tủ quần áo bị mở ra.
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn dâu tây!”
“A…” Hai người sắp điên rồi!
Tô Lạc Ly vội vàng nhân lúc chưa bật đèn để mặc quần áo, đương nhiên Ôn Khanh Mộ cũng thế.
Sau khi cả hai mặc quần áo xong, Ôn Khanh Mộ mới bật đèn đầu giường lên.
Tam Tam bò lên giường: “Dâu tây đâu ạ?”
“Tam Tam! Không phải con đã ngủ rồi à?” Tô Lạc Ly sợ xảy ra chuyện như này nên phải cực kỳ chắc chắn hai cậu nhóc đã ngủ cô mới dám về.
Cuối cùng vẫn bị thằng nhóc này lợi dụng sơ hở.
“Con lừa mẹ đó, hi hi!”
Ôn Khanh Mộ xuống giường, mở tủ quần áo: “Con vẫn luôn trốn ở đây?”
Tam Tam gật đầu xấu xa.
“Thì ra lần nào con sang đây cũng đều trốn trong tủ quần áo, chẳng trách không tìm được con!” Tô Lạc Ly làm bộ muốn nhéo tai Tam Tam, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
“Mẹ ơi, con vẫn muốn ngủ cùng mẹ, chúng ta không cần bố nữa được không?” Tam Tam vừa nói vừa ném gối của Ôn Khanh Mộ xuống giường!
Hình như cậu nhóc cũng biết gần đây bố mẹ đang cãi nhau, vừa hay cậu có thể lợi dụng cơ hội này để thoải mái chiếm lấy mẹ.
“Thằng oắt con!” Ôn Khanh Mộ nhấc áo Tam Tam lên, xách cậu nhóc lơ lửng giữa không trung.
Tam Tam quờ tay về phía Tô Lạc Ly: “Mẹ ơi cứu con!”