Cô chuẩn bị hai bộ bát đũa để cùng ăn với Ôn Khanh Mộ.
Thực ra cô nghĩ, khoảng thời gian gần đây cô thực sự quá bỏ bê Ôn Khanh Mộ.
Khi Tô Kiêm Mặc qua đời, cô chỉ lo bi thương mà không suy nghĩ đến Ôn Khanh Mộ.
Bây giờ cô lại tất bật đi quay phim, không quan tâm đến Ôn Khanh Mộ, cô không khỏi có chút tự trách.
Đến tập đoàn Dark Reign, cô vẫn đi vào từ cửa sau, đi thang máy lên thẳng văn phòng của Ôn Khanh Mộ, nhưng thang máy lại dừng ở tầng dưới văn phòng của anh một tầng.
Tô Lạc Ly nghĩ thầm, cái thang máy này chắc hỏng mất rồi, thế là định đi bộ lên, dù sao cũng chỉ có một tầng.
Vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tôi cần ba bản của báo cáo này, lát nữa cần dùng trong cuộc họp, sắp phải đưa ra phương án cho quý sau rồi, mọi người hãy tranh thủ thời gian, cuộc họp ngày mai sẽ thảo luận.”
“Vâng, phó tổng giám đốc Lãnh.”
Tô Lạc Ly dừng bước, từ từ nhìn về phía phát ra giọng nói.
Cô nhìn thấy gì?
Thậm chí Tô Lạc Ly hoài nghi mắt mình bị mù!
Giản Ngọc? Không ngờ là Giản Ngọc!
Anh ta mặc đồ vest màu đen phẳng phiu, tóc cũng cắt ngắn rất nhiều, trông chỉnh tề như một quý ông tài giỏi.
Giản Ngọc dặn dò cấp dưới xong, vừa ngước mắt liền trông thấy Tô Lạc Ly, anh ta không nhịn được nhếch khóe môi bên trái, vẫn là nụ cười ma mị lúc trước.
“Đi làm việc đi.” Giản Ngọc vỗ vai cấp dưới rồi đi về phía Tô Lạc Ly.
“Anh Ngọc, sao anh lại ở đây?”
“Sao thế? Anh không thể xuất hiện ở đây bởi vì nơi này là địa bàn của chồng em ư? ”
“Không, em không có ý đó, ban nãy em nghe thấy người kia gọi anh là phó tổng giám đốc Lãnh, em chỉ cảm thấy…”
Tô Lạc Ly bắt đầu nói năng lộn xộn, cô thực sự không thể chấp nhận được chuyện Giản Ngọc nhậm chức ở tập đoàn Dark Reign.
“Đúng vậy, bây giờ anh là phó tổng giám đốc tập đoàn Dark Reign.”
“Đáng lẽ anh phải đang…”
“Đáng lẽ anh phải đang trộm mộ ở ngôi mộ của một vương gia hay hoàng đế nào đó đúng không? Ha ha ha…” Giản Ngọc bật cười.
Tô Lạc Ly cười hơi gượng gạo.
“Anh chán cuộc sống phiêu bạt không nơi nương tựa rồi, muốn đổi cách sống khác.” Giản Ngọc cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tô Lạc Ly, “Thật là hâm mộ Ôn Khanh Mộ có một người vợ hiền thảo như em.”
Tô Lạc Ly mỉm cười xấu hổ, “Chưa biết chừng sau này vợ anh còn hiền thảo hơn ấy chứ, anh không cần hâm mộ anh ấy đâu, nếu anh đã muốn ổn định, đổi cách sống khác thì hãy chăm chỉ làm việc đi, biết đâu tương lai em sẽ giới thiệu vợ cho anh!”
“Vậy anh phải cảm ơn bà chủ của anh trước rồi, thôi anh đi làm việc đây.”
Giản Ngọc đi đến văn phòng của mình.