Đứa bé, đúng vậy, anh quên khuấy mất, Tô Lạc Ly đã mang thai bảy tháng, họ còn có con!
“Đứa bé sao rồi?” Ôn Khanh Mộ cố gắng kiềm chế bản thân.
“Tình trạng của đứa bé tốt hơn hẳn người lớn, ban đầu có một số triệu chứng xuất huyết, nhưng sau khi dùng thuốc thì triệu chứng xuất huyết đã biến mất, tạm thời không có nguy cơ sảy thai.”
Như vậy còn may.
“Có lẽ cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ lo bảo vệ đứa bé trong bụng, sếp Ôn, bởi vì mợ chủ là bệnh nhân đặc biệt cho nên có một số việc chúng tôi rất khó quyết định.”
“Bớt nói nhảm đi, nói thẳng vào chuyện chính!” Ôn Khanh Mộ hét lên giận dữ.
“Đứa bé trong bụng mợ chủ đã bảy tháng, đã hoàn toàn thành hình, có thể làm phẫu thuật sinh mổ, nhưng mợ chủ đang trong trạng thái hôn mê sâu, nếu như phẫu thuật thì không thể tiến hành gây mê, thuốc mê sẽ chỉ làm tăng triệu chứng của mợ chủ, có lẽ sẽ khiến mợ chủ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Còn gì nữa không?”
“Tình trạng giống như mợ chủ có thể thực hiện biện pháp đánh thức mạnh mẽ, có lẽ biện pháp này có thể khiến mợ chủ tỉnh lại, nhưng nếu muốn đánh thức mạnh mẽ thì nhất định phải lấy đứa bé ra trước.”
Có một số quyết định bác sĩ cần trao đổi cùng người nhà bệnh nhân.
Ôn Khanh Mộ rơi vào thế khó cả đôi đường, lựa chọn kiểu gì cũng không ổn.
“Không còn cách khác sao?”
“Nếu không sử dụng biện pháp đánh thức mạnh mẽ thì đành phải chờ mợ chủ tự tỉnh lại, đứa bé có thể tiếp tục ở trong bụng mẹ, thật ra chúng tôi khuyên nên để đứa bé trong bụng mẹ đủ thời gian, mặc dù đứa bé đã thành hình, nhưng chưa chắc đã có thể sống sót.”
Lời nói của bác sĩ như giáng cho Ôn Khanh Mộ một đòn nặng nề.
Anh thật sự không biết phải làm gì.
Tô Lạc Ly được đưa vào phòng ICU, Ôn Khanh Mộ ngồi bên giường nhìn cô.
“Ly Ly, anh phải làm gì hả em? Anh thật sự không biết phải làm gì. Đây là đứa bé em liều mạng bảo vệ, em chắc chắn không muốn nó có mệnh hệ gì đúng không?”
“Nhưng anh cũng không muốn em xảy ra chuyện, em nhất định phải tỉnh lại, đừng bỏ anh lại một mình, Ly Ly, anh xin em đấy!”
Ôn Khanh Mộ lại rơi nước mắt, cái cảm giác sợ hãi đó lại trỗi dậy.
Vì sao lần này anh cảm thấy mãnh liệt như vậy?
Mãnh liệt đến mức anh tưởng chừng như một giây sau Tô Lạc Ly sẽ bỏ anh mà đi.
“Ly Ly, em đừng bao giờ rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh mà.”
Một ngày cứ thế trôi qua, Tô Lạc Ly vẫn hôn mê, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Tô Lạc Ly và đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow.
Ôn Khanh Mộ nhíu chặt lông mày ngồi trong văn phòng hội chẩn chuyên môn.
Toàn bộ bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Q.M đều ở đây, bao gồm cả viện trưởng Chu Lễ Thành.
Chu Lễ Thành đã trải qua một loạt biến cố của nhà họ Ôn, vốn tưởng từ nay họ có thể sống hạnh phúc bên nhau thì ngờ đâu tai vạ ập tới bất ngờ.
“Sếp Ôn, chúng ta đã tiến hành một loạt kiểm tra cho mợ chủ, đồng thời tiến hành đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow, số điểm của mợ chủ là… Ba điểm.”