“Khả năng này rất cao, nếu không anh ấy có thể chia tay em rồi đến với đối phương, vì sao còn phải ở bên em làm gì? Nhiều khi chúng ta cần suy nghĩ ở góc độ khác.”
“Suy nghĩ ở góc độ khác?”
“Đúng vậy, vì sao em không muốn dứt khoát? Bởi vì em sợ mất đi anh ấy, bởi vì em vẫn yêu anh ấy, nhưng anh ấy biết rõ tâm trạng em không ổn cũng không hỏi em chứng tỏ anh ấy cũng giống như em, cũng sợ mất đi em.”
Nghe thấy vậy, Tô Lạc Ly như được khai sáng.
“Lạc Ly, đồ của em thì sẽ là của em, trong tình yêu phụ nữ phải nắm quyền chủ động của mình, anh ấy không muốn nói là việc của anh ấy, em làm tốt bổn phận của mình là được.”
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng mỉm cười.
Mạnh Gia Gia cũng cười.
“Nghĩ thông suốt rồi hả?”
Tô Lạc Ly thở một hơi thật dài.
“Nghĩ thông suốt là tốt rồi, em đừng đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác, nếu em yêu người đàn ông này thì phải cố gắng tranh giành, đừng buông bỏ.”
Tô Lạc Ly gật đầu lia lịa.
“Chị Gia Gia, cám ơn chị!”
“Còn nữa, em vừa trẻ trung lại xuất sắc, tại sao phải tự ti như thế?”
Mạnh Gia Gia bỗng che miệng cười.
“Em đừng nói với chị là bởi vì cup ngực của em đấy nhé?”
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng.
“Ai da, chuyện này có gì mà phải thẹn thùng, chẳng phải phụ nữ chỉ có mấy cái vấn đề này hay sao? Nhớ cái hồi trước khi chị sinh con, chị cũng tán được Triều Dương dựa vào cup A của mình đấy!”
Tô Lạc Ly nhịn cười, Mạnh Gia Gia bạo dạn quá.
“Em nhìn những siêu mấu quốc tế mà xem, làm gì có ai cup ngực to đâu? Chị nói với em này, tuy phụ nữ vẫn luôn tôn sùng ngực to, nhưng phụ nữ ngực to nhiều phiền não lắm, họ mặc quần áo gì trông cũng rất béo, hơn nữa cũng không đẹp!”
Nói đến vấn đề này, Mạnh Gia Gia vô cùng đắc ý.
“Chẳng phải có câu ngực không phẳng lấy gì bình thiên hạ sao?”
Tô Lạc Ly không thể không giơ ngón cái tán thưởng Mạnh Gia Gia.
“Được rồi, giải quyết xong vấn đề của em rồi, đến lúc nói về cửa hàng của chúng ta thôi, dạo này cửa hàng kinh doanh khá lắm…”
Hai người bắt đầu thảo luận về cửa hàng bánh ngọt của họ.
Cửa hàng váy cưới ở thành phố Z.
Tô Nhược Vân mặc bộ váy cưới màu trắng bước ra từ trong phòng thay đồ, đứng trước gương quan sát chính mình thật kỹ.
Vương Vãn Hương nhìn con gái mình, không nhịn được vui vẻ ra mặt.
“Ôi chao, Vân Vân, con đẹp quá!”
Tô Nhược Vân nhìn chăm chú chính mình trong gương.
“Mẹ, con thay năm bộ váy cưới rồi, bộ nào mẹ cũng nói như vậy.”