Buổi họp thường niên của Tập đoàn Dark Reign được mọi người theo dõi rốt cuộc cũng mở màn.
Vốn dĩ Tô Lạc Ly có một tiết mục đơn ca, cô cũng đã thay váy dạ hội rồi.
Đó là một bộ váy màu trắng, chất liệu mềm mại hơi xòe, kiểu dáng đơn giản, mộc mạc, song lại đầy cảm giác mộng ảo.
Bài hát cũng rất đơn giản, trình diễn tổng cộng ba, bốn phút, không có vũ công, cô cũng không chuẩn bị gì cả.
Tô Lạc Ly dồn hết tinh lực cho các diễn viên nữ trẻ trung, xinh đẹp kia, cho nên đương nhiên không có nhiều thời gian chuẩn bị cho tiết mục của mình.
Đến khi sắp lên sân khấu, Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, dẫu sao đây cũng là buổi phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Cô là cô Ôn, giả như trong tương lai công bố thân phận mà lại bị người ta đào bới lại tiết mục này, nếu biểu diễn quá kém thì không ổn chút nào.
“Cô Tô, tiết mục của cô bị đẩy xuống dưới.” Nhân viên công tác nhanh chóng chạy tới báo tin.
“Đẩy xuống? Tiết mục của tôi không có gì đặc sắc, biểu diễn trước vẫn hơn.”
“Phía trên sắp xếp như thế, tôi cũng không rõ lắm. Có lẽ trong lúc này có nhiều tiết mục ca hát quá nên muốn chia nhau ra.”
“Vậy tôi lên sân khấu thứ mấy?” Tô Lạc Ly nghĩ hát sớm cho xong việc, lần này thì hay rồi.
“Cụ thể là thứ mấy thì tôi sẽ báo lại cho cô sau, cô cứ ở phòng hóa trang chờ tin tức của tôi, được không?” Thái độ của nhân viên công tác với Tô Lạc Ly vô cùng cung kính.
“Được, vậy anh phải thông báo trước cho tôi biết. Nên quyết định sớm một chút, để tránh lên sân khấu quá gấp.”
“Tôi biết. Thế quyết định như vậy đi, tôi đi làm việc trước.” Nhân viên công tác dặn dò xong thì rời đi.
Tô Lạc Ly cứ thấp thỏm không yên.
Hơn một tiếng sau, cô vẫn không nhận được thông báo phải lên sân khấu, trái lại đến lúc nhóm diễn viên nữ đi theo cô chuẩn bị biểu diễn.
“Các em gái yêu quý, không cần căng thẳng, chúng ta luyện tập rất có hiệu quả! Nếu quên lời thì cứ bịa ra, chị tin các em có thể làm được!”
Trước khi các cô gái xuất phát, Tô Lạc Ly không quên động viên họ cố gắng lên.
“Tôi cũng cần cô cổ vũ tôi nữa!” Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ tủi thân.
Từ khi anh đến nơi này, Tô Lạc Ly chưa từng nhìn anh lấy một cái.
Lúc tập diễn, anh hát sai, Tô Lạc Ly đổ ập xuống mắng một trận.
“Có trường hợp nào mà Ảnh đế của chúng ta chưa từng thấy đâu? Với anh thì đây chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!”
Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Nói cũng phải, có trường hợp nào tôi chưa gặp đâu mà? Cứ giao các nàng của cô cho tôi, yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn họ đi ra ngoài!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ ngực đảm bảo.
Có Mục Nhiễm Tranh dẫn dắt, Tô Lạc Ly cũng yên tâm. Bởi vì có Mục Nhiễm Tranh nên tiết mục này mới lấy được thứ tự gần cuối.
Mục Nhiễm Tranh nháy mắt với Tô Lạc Ly, ra hiệu cho cô cứ yên tâm, sau đó anh dẫn các diễn viên lên sân khấu.
Tô Lạc Ly lo lắng hơn cả khi mình lên sân gấp bội!