“Lạc Ly giống hệt với chị gái của bố năm đó, bố chắc chắn sẽ không cho phép con bé đi vào vết xe đổ của chị ấy.”
“Vậy bố không sợ cô ấy hận bố sao?”
Lời của Giản Ngọc như đâm trúng suy nghĩ của Hoắc Vũ Long, khiến Hoắc Vũ Long sững sờ.
“Con nghĩ, nếu mẹ của Lạc Ly còn sống, thời gian có thể lặp lại một lần nữa, bố ngăn cản bà ấy rời đi, có lẽ bà ấy sẽ yên bình mà sống hết đời này, nhưng nhất định bà ấy sẽ hận bố.”
Hoắc Vũ Long cúi đầu chìm vào im lặng.
Ở khu Rainbow, Tô Lạc Ly vẫn luôn chờ đợi, nói không chừng Ôn Khanh Mộ nghĩ thông suốt rồi sẽ về nói chuyện với mình.
Một ngày trôi qua, anh chưa về.
Hai ngày trôi qua, anh vẫn chưa về.
Cứ thế thấm thoắt một tuần trôi qua.
Thậm chí Tô Lạc Ly còn gửi tin nhắn wechat và gọi điện cho anh, nhưng toàn bộ tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, điện thoại mãi không gọi được.
Cuối cùng Tô Lạc Ly vẫn không bình tĩnh được nữa mà đến thẳng tập đoàn Dark Reign, thầm nghĩ cho dù thế nào đi nữa thì Ôn Khanh Mộ cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm đến công ty của mình đúng không.
Nhưng cô đến công ty thì gặp được Doãn Cẩn mặt mày lo lắng.
“Mợ chủ, tôi đang định đi tìm mợ đấy, đã một tuần rồi sếp Ôn không đến công ty, không biết anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi gọi cho anh ấy nhưng anh ấy không nghe máy.”
Không đợi Tô Lạc Ly mở miệng, Doãn Cẩn đã lên tiếng trước.
“Một tuần rồi anh ấy không đến?”
“Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc đang đợi anh ấy xử lý, không có anh ấy, cả công ty sẽ sụp đổ mất!”
Hóa ra anh cũng không đến công ty, Tô Lạc Ly hơi thất vọng.
“Mợ chủ, nếu mợ gặp được sếp Ôn thì nhờ mợ bảo anh ấy đến công ty ngay nhé, bây giờ chỉ có mợ mới có thể khuyên được anh ấy thôi.”
Tô Lạc Ly nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, thực ra cô rất muốn nói là mình cũng bất lực.
“Nếu tôi gặp được anh ấy, nhất định tôi sẽ chuyển lời.”
Tô Lạc Ly cúi đầu, im lặng xoay người rời đi.
Từ giờ anh sẽ biến mất sao?
Liệu anh có rời khỏi xã hội loài người không?
Cô sẽ không gặp được anh nữa sao?
Khoảnh khắc đó, Tô Lạc Ly sợ hãi, cô lo mình sẽ không gặp được Ôn Khanh Mộ nữa.
Nửa đường nhận được điện thoại của Từ Tinh Như, Tô Lạc Ly đi thẳng đến Quốc tế Tinh Hoàng.
Từ Tinh Như thấy Tô Lạc Ly thì giật mình, khuôn mặt không trang điểm đầy phờ phạc, hai mắt thâm quầng, bọng mắt sưng, khuôn mặt có vẻ lại gầy đi.
“Lạc Ly, cô có chuyện gì thế? Chúng ta mới bao lâu không gặp đâu, sao cô lại tiều tụy thành thế này?”
“Chị Tinh Như, chị tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tô Lạc Ly cứng nhắc chuyển đề tài.
“Bộ phim truyền hình lần trước nói với cô, bộ nữ chủ ấy, tôi đã thương lượng với đối phương rồi, tuần sau là có thể vào đoàn phim.”
“Ồ…” Tô Lạc Ly không có chút hứng thú nào.
“Lạc Ly, có phải cô nên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Tôi trông trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, nếu cứ thế này vào đoàn phim thì rất khó làm cho đạo diễn hài lòng.”