“Cậu ta lẽ ra phải chết rồi. Lần trước bác sĩ nói cậu ta không sống quá mười bảy tuổi nhưng cậu ta đã sống thêm hơn hai năm! Cậu ta đến lúc phải chết rồi!”
Sự thù hận trong mắt Tô Nhược Vân làm người đàn ông như La Thần cũng thấy sợ.
“Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng một người chết, phát huy giá trị cái chết của cậu ta tới mức lớn nhất thôi, có gì phải sợ chứ? Anh yên tâm, cậu ta bị bệnh tim nặng, chúng ta đâu phải trực tiếp giết chết cậu ta, chỉ làm cậu ta phát bệnh là được rồi.”
La Thần không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng. Dù sao Tô Kiêm Mặc cũng là em trai cùng bố khác mẹ của Tô Nhược Vân.
Vậy mà cô ta lại bất chấp thủ đoạn, làm chuyện độc ác như vậy. Mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả thật không sai.
“Lúc đó Tô Lạc Ly chìm đắm trong nỗi đau mất em trai, tôi xem cô ta còn tâm trạng nào tranh cướp với tôi nữa!”
Tô Nhược Vân hung hăng siết chặt nắm đấm.
Ba ngày sau, Tô Lạc Ly thật sự vào đoàn phim và bắt đầu quay.
Ba ngày qua, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn bận rộn xử lý chuyện của tập đoàn Dark Reign. Lúc trước anh không ở đây đã tồn đọng rất nhiều việc.
“Bên phía Kiêm Mặc có chuyện gì không?” Ôn Khanh Mộ vừa xử lý tài liệu trên bàn vừa hỏi.
“Cậu ấy tạm thời không có chuyện gì, vẫn luôn ở trong Studio thời trang và không định ra ngoài.”
Ôn Khanh Mộ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Doãn Cẩn, “Cậu ấy vẫn luôn ở trong Studio thời trang à?”
“Vâng.”
“Nếu cậu ấy không sao là tốt rồi. Cậu giúp tôi hoãn lại mọi chuyện trong mấy ngày tới, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”
Doãn Cẩn hơi khó xử khi nghe Ôn Khanh Mộ nói lại muốn ra ngoài.
“Sếp Ôn, sếp có chuyện gì gấp cần xử lý sao?”
“Sao vậy?”
“Lúc trước sếp không tới công ty có một tuần mà công ty đã loạn hết cả lên, bây giờ còn tồn đọng rất nhiều việc, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa giải quyết xong. Bây giờ sếp lại muốn đi…”
Ôn Khanh Mộ chậm rãi thở ra một hơi.
“Nhưng chuyện này rất gấp.”
Anh cũng biết mình đã rời đi hơn một tuần mà chẳng quan tâm tới chuyện gì, bây giờ chính là lúc cần tới sự có mặt của anh.
“Sếp không thể chờ qua một thời gian nữa hẵng đi à? Chờ xử lý xong mọi chuyện rồi sếp đi cũng không muộn mà.”
“Không được, tôi không trì hoãn được lâu như vậy. Anh thu xếp đi, tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh chuyện bên này.” Trong con ngươi xanh biếc của Ôn Khanh Mộ ánh lên sự bi thương.
Doãn Cẩn thấy Ôn Khanh Mộ nhất quyết muốn làm vậy thì cũng hết cách, chỉ đành phải đồng ý.
Điện thoại di động trên bàn vừa đổ chuông một tiếng, Ôn Khanh Mộ đã cầm lên.
“Anh nhớ buổi trưa ăn cơm đàng hoàng. Mấy ngày nay chắc anh rất mệt mỏi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng ép mình quá đấy.” Tin nhắn là do Tô Lạc Ly gửi đến.