Giản Ngọc sững sờ, đồng thời cũng ôm lấy cô.
“Mấy ngày trước em cãi nhau với anh, còn đuổi anh sang phòng cho khách ngủ. Thật ra em biết không có chuyện anh làm gì xằng bậy bên ngoài đâu mà, anh sẽ không phản bội em, nhưng em tùy hứng đấy! Anh yên tâm đi, em sẽ không đuổi anh sang ngủ ở phòng cho khách nữa đâu.”
Bấy giờ Giản Ngọc mới nhận ra trạng thái tinh thần của Tô Lạc Ly không ổn định, cô coi anh ta thành Ôn Khanh Mộ.
Tay anh ta từ từ buông lỏng, ai dè Tô Lạc Ly lại cầm tay anh ta vòng lên eo cô lần nữa.
“Đừng buông ra! Có phải anh vẫn giận em không? Không phải trước đây anh thích ôm em nhất à? Vậy thì em đi, đừng buông tay ra được không? Em nhớ anh lắm, mấy ngày xa anh mà em cảm giác như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy.”
Giản Ngọc đau đầu, anh ta không biết ứng đối thế nào với Tô Lạc Ly với trạng thái tinh thần bất thường như thế này.
“Lần trước đi du lịch, anh mua đồ ngủ cho em, có vài bộ em chưa mặc cho anh xem, hôm nay em mặc đấy, anh thích không?”
“Thích.”
“Em cũng biết đồ lưu manh nhà anh nhất định sẽ thích mà, sau này anh muốn em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó, không chống đối anh nữa.”
Tô Lạc Ly thả tay Giản Ngọc ra rồi nâng mặt anh ta lên: “Anh gầy đi rồi, mai em nấu món gì ngon bồi bổ cho anh nhé?”
“Được.”
Cuối cùng Tô Lạc Ly mỉm cười nhắm mắt lại, dường như đang chờ đợi gì đó.
Giản Ngọc đấu tranh tâm lý không thôi, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên biết buổi tối hai vợ chồng sẽ làm gì, cũng biết Tô Lạc Ly đang chờ đợi cái gì.
Nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của Tô Lạc Ly, Giản Ngọc cảm thấy trái tim quặn đau.
Thật ra, lúc này đây, anh ta hoàn toàn có thể lên giường với Tô Lạc Ly thay Ôn Khanh Mộ, có lẽ sáng mai khi tỉnh lại, hết thảy mọi việc sẽ đổi khác.
Nhưng sao anh ta có thể cam tâm tình nguyện làm kẻ thay thế cho một người khác.
Giản Ngọc nhanh chóng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Tô Lạc Ly lại nắm tay anh ta.
“Đã muộn thế này rồi anh còn đi đâu? Có phải anh vẫn còn giận em không?”
Giản Ngọc xoay người lại, nâng cằm Tô Lạc Ly lên: “Tô Lạc Ly, em nhìn rõ xem, anh là ai!”
Tô Lạc Ly chợt rùng mình, khi cô nhìn thấy rõ Giản Ngọc thì ngay lập tức đẩy anh ta ra và cầm chiếc chăn bên cạnh lên che cơ thể mình.
“Sao lại là anh?”
“Vẫn luôn là anh! Ôn Khanh Mộ chết rồi, em tỉnh táo lại đi! Em sẽ không được gặp lại anh ta nữa! Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là lên tinh thần và sống tiếp!”
Giản Ngọc nói xong thì tông cửa xông ra ngoài.
Tô Lạc Ly lại ôm chăn bật khóc, cô làm sao vậy? Đến cả Ôn Khanh Mộ mà cô cũng nhận lầm nữa ư?
Mới vài ngày không thấy mà cô lại nhận lầm anh ư?
Giản Ngọc trở lại phòng ngủ cho khách, mấy ngày nay anh ta phải ở lại đây, bởi vì anh ta không biết Tô Lạc Ly sẽ còn làm gì nữa.