Sau tang lễ, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn gác lại mọi việc, ở nhà với Tô Lạc Ly, nhưng Tô Lạc Ly lại ngày càng kém hơn.
Kể từ đó, cô hoàn toàn gục ngã, ngày nào cũng ủ rũ, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.
Cả người gầy đi rất nhiều.
Nhiều lúc, Tô Lạc Ly sống vì Tô Kiêm Mặc, mỗi bước đi của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc, mà giờ đây chỗ dựa tinh thần của cô đã không còn nữa rồi, đương nhiên rất khó phấn chấn trở lại.
Cô nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chưa hề bước ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa trong phòng cũng luôn đóng kín.
Ôn Khanh Mộ đã dùng rất nhiều biện pháp cùng không làm cho Tô Lạc Ly vui lên được.
“Ly Ly, bộ phim ‘Bên Kia Ngọn Núi’ của em đã được công chiếu rồi, anh cùng em đi xem nhé?”
“Ly Ly, gần đây có một bộ phim hài rất hay, chúng ta cùng xem nhé?”
“Ly Ly, gần đây Như Ý đã học được một kỹ năng mới, em có muốn xem không?”
“…”
Mục Nhiễm Tranh đã tới, Hoắc Tư Nhã đã tới, Mạnh Gia Gia cũng đã tới, rất nhiều người đã tới rồi, nhưng tiếc là đều vô dụng.
Ôn Khanh Mộ hết đường xoay sở, anh không biết làm thế nào để giúp Tô Lạc Ly vượt qua giai đoạn này, nhưng giai đoạn khó khăn này cô nhất định phải vượt qua.
“Cậu chủ, bên ngoài có một người đàn ông họ Giản nói là muốn gặp mợ chủ.” Lê Hoa bước tới báo.
“Họ Giản?”
Ngoài Giản Ngọc ra thì còn có thể là ai nữa?
Ôn Khanh Mộ đột nhiên cau mày, thành thật mà nói anh luôn có ác cảm với Giản Ngọc.
“Cho anh ta vào đi.”
Nhỡ may tên nhóc đó có cách gì có thể làm cho Tô Lạc Ly tốt lên thì sao? Anh vẫn phải thử xem sao.
Giản Ngọc vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám, đeo đôi găng tay màu đen, hai người gặp nhau có chút gượng gạo.
“Lê Hoa, dẫn anh ta đến phòng của mợ chủ.”
“Mời theo tôi.” Lý Hoa dẫn Giản Ngọc đi thẳng lên lầu.
Giản Ngọc nhìn Ôn Khanh Mộ cũng không nói gì, chỉ đi theo Lê Hoa.
Cửa phòng được mở ra, trong phòng tối om.
Tô Lạc Ly ngồi trên giường không nói một lời như thể linh hồn của cô đã bị lấy mất.
“Mợ chủ, mợ chủ, có khách đến gặp mợ.” Lê Hoa gọi mấy lần cũng không thấy Tô Lạc Ly có phản ứng gì.
Giản Ngọc gật đầu với Lê Hoa rồi bước vào, Lê Hoa ra khỏi phòng.
“Cục cưng, anh đến thăm em đây, nhưng tiếc là lần này anh không mang hoa hồng đến cho em được, em biết đấy, vị kia của em ấy à, cho dù anh có mang đến thì anh ta cũng sẽ vứt đi thôi.”
Giản Ngọc cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hài hước.