Lý Như Kiều lập tức cười với Giản Ngọc: “Đại ca, em say rồi nên ra ngoài hít thở không khí thôi, không sao đâu.”
Giản Ngọc chưa kịp nói gì, Lý Như Kiều đã về thẳng biệt thự.
Mọi người đã ai về phòng nấy nghỉ ngơi rồi, biệt thự lại yên tĩnh như cũ, Lý Như Kiều cũng về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng và Binh Binh bắt đầu dọn dẹp phòng khách, tối qua uống rượu nên phòng khách rất bừa bộn.
Chuột vẫn còn ngủ, Khỉ thì mới thức.
Giản Ngọc thức dậy xuống lầu gặp mọi người: “Sau này không ai được nhắc lại chuyện tối qua.”
“Biết rồi đại ca.” Mọi người đồng thanh nói.
Đến khi Lý Như Kiều bước xuống, mọi người bình thường trở lại, thích giỡn thì giỡn, giống như tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ Lý Như Kiều đã chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ bị mọi người trêu.
Nhưng có những chuyện đã xảy ra rồi, không thể xem như không có gì được.
Binh Binh phát hiện đúng là có một ngôi mộ lớn, mấy ngày nay bắt đầu tiến hành nghiên cứu với Giản Ngọc.
Mỗi khi thực hiện một dự án nào đó, họ đều phải tiến hành chuẩn bị rất nhiều.
Bởi vì chuẩn bị đi trộm mộ nên dường như mọi người đều hơi bận rộn, nhưng mọi người lại thích cuộc sống muôn màu thế này hơn.
Nhiệm vụ của mỗi người trong nhóm đều khác nhau, giai đoạn chuẩn bị công việc, Lý Như Kiều và Chuột là người thảnh thơi nhất, dường như hai người không có chuyện gì làm.
Bởi vì vài ngày nữa sẽ xuống mộ nên thời gian Chuột ngủ càng dài hơn, anh ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hôm nay Chuột ngủ đến mười một giờ trưa mới thức, dậy ra tủ lạnh tìm gì đó ăn, thấy Lý Như Kiều đang ngồi ngơ ngác trên cây đại thụ ngoài biệt thự.
“Ớt Nhỏ!” Chuột đứng dưới gốc cây gọi.
Chuyện lần trước do một tay Chuột bày ra nên lòng Chuột thấy hơi có lỗi với Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều nhìn xuống chỗ Chuột: “Có gì không?”
“Cậu xuống đây tôi có vài lời muốn nói với cậu!”
Lý Như Kiều không có ý định xuống: “Anh có chuyện muốn nói với tôi mà, tại sao tôi phải xuống, có giỏi thì anh lên đi!”
Chuột hơi sợ độ cao, mặc dù anh ta rất nhanh nhẹn nhưng anh ta chưa bao giờ dám leo cây.
Anh ta ngẩng đầu nhìn rồi hạ quyết tâm, phải mất rất nhiều công sức mới leo lên cây được.
Đầu cứ ngẩng lên, không dám nhìn xuống dưới.
“Ớt Nhỏ, chuyện lần trước cho tôi xin lỗi.”
Nhìn bộ dạng của Chuột, Lý Như Kiều bật cười.
“Cây cao có bao nhiêu đâu, dù ngã xuống cũng không chết được, nhìn anh kìa!”
“Tôi sợ độ cao!”
“Vậy anh vịn vai tôi đi!”
Chuột vươn tay vịn vào bả vai Lý Như Kiều, có chỗ vịn làm anh ta thấy đỡ hơn nhiều.