“Lê Thấm Thấm, cô giở trò quỷ gì thế?” Mục Nhiễm Tranh lấy kính của cô ta xuống luôn.
Lê Thấm Thấm mặc đồ bơi màu đỏ rực, trông cực kỳ diễm lệ ở khu suối nước nóng này.
“Ảnh đế, anh hoảng cái gì chứ? Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau thôi mà.”
“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà làm loạn! Chuyện lúc trước đã qua rồi.”
“Với anh thì qua rồi, nhưng với tôi thì chưa qua được đâu.” Lê Thấm Thấm cau mày.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh với vẻ bất an, may mà Phương Đóa vẫn chưa xuất hiện.
“Hôm nay tôi đến để ngâm suối nước nóng, chứ tôi còn muốn thế nào nữa. Anh sợ cái gì!”
Cô ta đang nói thì Phương Đóa đến.
Thấy Phương Đóa tới, Lê Thấm Thấm lập tức khoác tay Mục Nhiễm Tranh.
“Anh Mục, sao dạo này anh không đến chỗ bọn em chơi? Các chị em chỗ bọn em đều mong chờ anh lắm, còn có mấy cô nàng vẫn còn zin đấy! Chỉ chờ anh Mục thôi!”
“Cô điên à Lê Thấm Thấm!” Mục Nhiễm Tranh phẫn nộ quát lên.
“Ôi trời anh Mục, sao anh dữ thế, lần trước anh còn khen em đẹp lắm mà, còn nói da em nuột lắm, sờ rất là mịn màng trơn láng. Có phải anh có cô nào khác rồi không?”
Phương Đóa bình tĩnh đi tới: “Gặp được người quen à?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi và anh Mục rất quen thuộc đó, anh Mục là khách quen ở chỗ chúng tôi! Bao nhiêu cô gái đều khen kỹ thuật giường chiếu của anh ấy rất lợi hại!” Lê Thấm Thấm nói một cách mờ ám.
Phương Đóa cười lúng túng: “Vậy hai người trò chuyện đi!”
Nói xong cô ta đi ngâm suối nước nóng luôn.
Mục Nhiễm Tranh trợn mắt và hất tay Lê Thấm Thấm ra: “Lê Thấm Thấm, cô bị điên à?”
“Hừ, biết sự lợi hại của tiểu thư đây chưa? Anh phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi cũng phá hỏng chuyện tốt của anh, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu!”
“Đi ra!” Mục Nhiễm Tranh chạy ngay đến chỗ Phương Đóa: “Phương Đóa, cô đừng hiểu lầm, cô gái vừa rồi…”
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà, anh không phải người như thế.”
Quả thật Mục Nhiễm Tranh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, anh vừa định giải thích với Phương Đóa thì không ngờ đối phương lại thấu tình đạt lý như vậy.
“Cô ấy vừa nói tôi…”
“Vừa nhìn đã là biết cô gái ấy nói không phải thật rồi, tôi nhìn ra được mà, cô ấy cố ý nói như thế chắc hẳn là cũng ngưỡng mộ anh, hoặc là anh đắc tội cô ấy?”
Mục Nhiễm Tranh rất ngạc nhiên, không ngờ Phương Đoá lại suy đoán chính xác!
“Đúng là dạo trước tôi đắc tội cô ấy, nhưng cũng là vì giúp chú tôi.”
“Không sao, tôi tin anh.”
Sự tin tưởng là vô cùng quý giá.
Phương Đóa mặc đồ bơi màu trắng, bộ đồ bơi vừa không bảo thủ cũng chẳng quyến rũ ấy lại làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô ta.
Điều khiến Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc là Phương Đóa còn có cơ bụng số mười một. Xem ra bình thường cô ta cũng thường xuyên tập thể hình.