Có thể công khai nịnh nợi bà chủ tồi “Anh Ngọc, có ở đó không?”
Lịch sử trò chuyện của hai người trống trơn.
Tin trả lời của đối phương nhanh chóng truyền tới: “Sao.
vậy, em yêu, có thích quà anh tặng không?”
Tô Lạc Ly từ từ thở dài một hơi: “Anh Ngọc, em kết hôn rồi”
Không biết vì sao, Tô Lạc Ly chờ rất lâu, vẫn mãi không chờ được đối phương trả lời.
Tin đã gửi đi giống như đá chìm đáy biển, cũng không biết anh có thấy không, hay là vì bận, nhất thời không thể trả lời.
Dù sao, rồi anh cũng sẽ nhìn thấy.
Đúng vậy, cô kết hôn rồi, hy vọng anh đừng dây dưa nữa.
Đóng máy rồi, Tô Lạc Ly lại vì sự xuất hiện đột ngột của người này, không hề thoải mái chút nào.
Cô nằm trên giường, mãi không thể ngủ được.
Mặt khác Tòa nhà Dark Region đèn đuốc sáng trưng, toàn thể nhân viên tăng ca!
Gần đây toàn bộ Dark Region đều bị bao phủ trong bầu không khí đè nén, mỗi nhân viên đều cảm thấy như sắp.
ngạt thở.
Thực ra, cổ phiếu của Dark Region luôn nằm tít trên đầu, thành tích các công ty con của Dark Region cũng ngày càng đi lên, mức tiêu thụ của trò chơi mới nhất cũng phá kỉ lục…
Dark Region hoàn toàn ổn, thứ không không ổn chính là BOSS lớn của bọn họ!
Gần đây không biết BOSS lớn làm sao, rõ ràng cái gì cũng tốt, nhưng cái gì anh cũng không vừa lòng, cứ luôn tăng ca.
Tăng ca, tăng ca, tăng ca!
Nhân viên đều lén lút trêu nhau, cậu cả của Ôn Khanh Mộ đến rồi, vì thế tính tình nóng nảy, tính cách khác thường…
Cái này giống y hệt như dì cả của phụ nữ.
Phòng họp bị bao phủ bởi một tầng mây đen, tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Rõ ràng trò chơi mới vừa tung ra thị trường, Ôn Khanh Mộ liền yêu cầu bọn họ lập tức đưa ra phương án mới.
Có cần gấp gáp vậy không?
Doãn Cẩn đứng phía sau Ôn Khanh Mộ, lén lút lấy điện thoại ra, bên trong có một tin nhán chưa đọc.
Lúc thấy tin nhắn kí, Doãn Cẩn bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm!
Bà chủ, bà chủ đóng máy rồi!
Vì Ôn Khanh Mộ không thích trong phòng họp có âm thanh gì khác, anh vừa vào phòng họp liền để chế độ im lặng, vì thế tin nhắn này đã được năm tiếng rồi mới nhìn thấy.
Năm tiếng nha!
Cũng có nghĩa là cuộc họp đã diễn ra năm tiếng rồi!
Thấy mọi người đều mệt mỏi rã rời, Ôn Khanh Mộ lại như chú gà chọi.
“Còn không đưa ra được phương án mới, các người đều cút hết cho tôi!”
Doãn Gẩn liền đi tới, nói vài câu bên tai Ôn Khanh Mộ.
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ từ tối tăm liền chuyển thành rạng rỡ: “Tan họp”
Nói xong, anh liền đứng lên, sải bước ra ngoài.
Doãn Cẩn thở phào một hơi.
“Thư ký Doãn, anh nói gì với chủ tịch Ôn vậy? Vừa rồi chủ tịch Ôn còn đang tức giận, mà chốc lát, liền trời quang mây tạnh rồi?”
“Đúng đó, thư ký Doãn, biết vậy anh phải nói sớm với chủ tịch Ôn nhai”
Doãn Cẩn hừ hai tiếng, anh cũng muốn nói sớm mà.
c rồi, không có chuyện của mấy người nữa, tan họp rồi, về nhà đi, hôm nay không sao rồi”
“Thư ký Doãn, anh chắc chắn không? Tối qua đều về nhà rồi, nửa đêm lại gọi chúng tôi tới, anh có chắc có thể về không?”
Ôn Khanh Mộ khiến đám người này sắp hoài nghi nhân sinh rồi.
Mười hai giờ đêm bị gọi đến công ty họp, đã không phải lần đầu!
“Tôi chắc chăn, về hết đi, đêm nay chắc chắn không sao”
Lúc này cả đám người mới giải tán.
Lúc Doãn Cẩn về tới phòng làm việc của chủ tịch, Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cô ấy về lúc nào? Sao không nói sớm với tôi?” Ôn Khanh Mộ chất vấn.
“Vì cứ họp mãi, tôi cũng không nhìn điện thoại, nên mới bỏ lỡ”
“Được rồi, bớt nói nhảm, chuẩn bị xe, về khu Rainbow!”
Doãn Gẩn nào dám chậm trễ, người đàn ông bị cấm dục một tháng quả thật quá đáng sợ!
Trên đường, Doãn Cẩn cũng cố gắng đi nhanh hết cỡ, mãi cho tới khí thấy Ôn Khanh Mộ mở mắt, anh mới dám nói chuyện.
“Chủ tịch Ôn, thật ả, tôi có đề nghị, không biết có nên nói hay không”
“Nói”
“Sao chủ tịch Ôn không nói thân phận của mình cho phu nhân chứ? Thứ nhất, người khác e ngại thân phận của chủ tịch Ôn, tuyệt đối sẽ không dám làm phiền phu nhân nữa, thứ hai, những người bắt nạt phu nhân kia, chắc c không dám ra tay nữa, dù sao phu nhân cũng có chủ tịch Ôn hậu thuẫn”
Ôn Khanh Mộ không nói gì.
“Thứ ba, sau này chủ tịch Ôn đi tìm phu nhân cũng có thể đường đường chính chính đi tìm, nói chuyện yêu đương với phu nhân có phải tốt hơn không?”
Sống cuộc sống vợ chồng bình thường, như vậy không tốt sao?
Nghe ba điều này, Ôn Khanh Mộ liền mở to mắt, không thể nghi ngờ, điều thứ ba có sức hấp dẫn nhất đối với anh.
Tô Lạc Ly tìm người đàn ông khác sinh con, Ôn Khanh Mộ đã tìm hiểu rõ lý do.
Còn về Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch, Ôn Khanh Mộ cũng biết chắc chắn hai người này không có khả năng.
Giờ điều duy nhất anh cần làm rõ chính là Tô Lạc Ly có từng lên giường với Mộ Dung Dịch không.
Mặc dù anh tị mới là lần đầu tiên, nhưng Dạ Bân từng nói cách làm người của Mộ Dung Dịch, không có khả năng suốt năm năm không động đến cô, hơn nữa cái đó của phụ nữ tốn vài trăm là có thể làm lại được.
ho rằng đêm đó của anh và Tô Lạc Ly Thế nhưng, anh cảm thấy Tô Lạc Ly không phải loại người như vậy.
Không có bất kì chứng cứ nào, chỉ là cảm giác.
Cho dù bọn họ từng làm chuyện đó, nhưng đã qua rồi, không phải sao?
“Tôi suy nghĩ đã” Ôn Khanh Mộ đáp lời.
Doãn Cẩn cười cười, rồi lập tức thu lại nụ cười của mình.
Anh không thể để BOSS lớn nhìn thấy tâm tư của mình.
Nếu thân phận của bà chủ công khai, vậy chẳng phải anh có thể công khai nịnh nọt bà chủ rồi?
Haha…
Lúc Ôn Khanh Mộ đến khu Rainbow đã là một giờ sáng, Triệu Ni Ni đã sớm ngủ rồi, lúc anh chuẩn bị xuống xe, lại ngồi trở lại.
“Cậu đi mua một hộp bao cao su cho tôi” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.
Doãn Cẩn ngây người, nhưng không nói gì, ngoan ngoãn đi chuẩn bị, nhanh chóng mua về đưa cho Ôn Khanh Mộ.
“Gậu về đi” Ôn Khanh Mộ tiện tay nhét hộp bao cao su vào túi, đi thẳng lên tầng.
Doãn Gẩn biết đêm nay sợ là Ôn Khanh Mộ không ra nữa, vì thế lái xe rời đi.
BOSS lớn của anh không chỉ dứt khoát nhanh gọn trong công việc, mà chuyện trên giường, cũng cực kì lâu!
Trong biệt thự rất yên tĩnh.
Ôn Khanh Mộ chạy thẳng lên phòng ngủ của Tô Lạc Ly, không đợi Tô Lạc Ly tỉnh lại, anh đã xé rách đồ ngủ của cô.
Phải biết rằng anh đã cấm dục một tháng rồi!
Tô Lạc Ly tỉnh lại, liền chìm vào sóng triều Ôn Khanh Mộ tạo ra.
Mây mưa qua đi.
Tô Lạc Ly đã say ngủ.
Ôn Khanh Mộ thỏa mãn mặc quần áo, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Tô Lạc Ly, anh khẽ hôn lên, đột nhiên không muốn đi nữa.
Ở đây ôm cô ngủ sẽ thích đến thế nào?
Còn nhớ lúc ở bệnh viện, anh ôm cô ngủ ba ngày liền.
Nghĩ như vậy, Ôn Khanh Mộ không tiếp tục mặc quần áo nữa, mà lại năm lên giường, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
Ngay lúc anh thay đổi tư thế, không cẩn thận va vào thứ gì đó trên tủ đầu giường.
Trong màn đêm, đôi mắt màu lam có thể nhìn rất rõ ràng.
Đó là một chiếc hộp vuông thành sắc cạnh.
Ôn Khanh Mộ tò mò cầm lấy, mở chiếc hộp, một tờ giấy nhần rơi ra.
Anh lập tức nhặt lên.
“Em yêu, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, nhớ là phải nhớ anh đó”
Đề tên: Giản Ngọc.
Tay phải của anh cầm lấy chiếc lược, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, anh lập tức buông chiếc lược ra!
Dòng máu màu lam nhuộm lấy lòng bàn tay anh.