Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1311


Nhưng Mục Nhiễm Tranh quên mất hôm đính hôn anh hoàn toàn không cầm nhẫn đi mà còn để nhẫn trên bàn!


Bữa tối, mọi người đều ngồi trước bàn ăn.


Tam Tam ngồi trên ghế ăn em bé bên cạnh Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh cứ chốc chốc lại nhìn Ôn Khanh Mộ, chuyện này chắc cũng chỉ có thể hỏi Ôn Khanh Mộ thôi.


Nhưng thực sự anh ngại mở miệng, dù sao thì chiếc nhẫn anh chọn ở đây là chiếc nhẫn kim cương hồng, mà hôm đính hôn anh lại dùng một chiếc nhẫn khác, anh lo Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly sẽ hỏi.


“Chú, hôm đính hôn cháu để nhẫn đính hôn ở trên bàn, là ai cất giúp cháu vậy?”


Mục Nhiễm Tranh cẩn thận dè dặt hỏi, trong lòng cũng đang thầm cầu nguyện.


“Chú anh cho anh chiếc nhẫn kim cương hồng, sao anh không dùng?” Tô Lạc Ly vừa đút Tam Tam ăn vừa nhìn Mục Nhiễm Tranh.


Mục Nhiễm Tranh vội nháy mắt với cô.


Tô Lạc Ly ngầm hiểu nên không gặng hỏi nữa.


“Nhẫn kim cương chú cho cháu đâu?”


“Hôm đó cầm về cháu không cẩn thận làm rơi mất nhẫn kim cương đó, lại ngại nói với mọi người nên cháu dốc hết tài sản mua một chiếc khác, giờ nhớ ra nên mới hỏi để ở đâu.”


Mục Nhiễm Tranh đành phải nói dối.


“Chiếc nhẫn hơn mười triệu mà cháu nói mất là mất à? Thằng phá của! Đáng đời cháu không tìm được bạn gái!” Ôn Khanh Mộ đập bàn mắng.


“Mất rồi thì thôi, một chiếc nhẫn thôi mà.” Tô Lạc Ly vội ở bên cạnh giảng hòa.


“Chiếc nhẫn kim cương hồng đó thực sự không tìm được, rơi vào trong cống nước rồi, bây giờ cháu hỏi là chiếc nhẫn mà cháu mua có thể tìm được không?”


“Mẹ cháu cất rồi.” Ôn Khanh Mộ không vui đáp.


“Ồ, vậy cháu biết rồi.” Mục Nhiễm Tranh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.


Anh cũng không thể về nhà tìm mẹ anh để đòi được đúng không? Đó hoàn toàn là đi tìm đường chết đấy!


Ăn xong bữa tối, Mục Nhiễm Tranh về phòng của mình, khó khăn lắm mới tìm được một con đường, cuối cùng vấn đề lại là tiền.


Ngay cả một trăm nghìn mà anh cũng không lấy ra được, nếu anh đi mượn người khác một trăm nghìn thì chẳng phải mà mất hết cả mặt mũi à!


Tô Lạc Ly gõ cửa rồi đi vào: “Hình như mấy bữa nay anh rất bận, anh đang làm gì thế?”


“Đừng nhắc nữa, phiền chết đi được.”


“Được rồi, tôi không hỏi nữa, anh tìm nhẫn làm gì? Có phải cần dùng không?” Tô Lạc Ly như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Mục Nhiễm Tranh.


“Tôi đang cần tiền gấp.”


“Anh muốn làm gì mà cần tiền gấp?”


Lúc này, điện thoại Mục Nhiễm Tranh vang lên, là tin nhắn của Lê Thấm Thấm.


Điện thoại vừa vang lên, Tô Lạc Ly vô thức nhìn điện thoại, màn hình hiển thị tên của Lê Thấm Thấm, Tô Lạc Ly cũng hiểu được đại khái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK