“Tôi đã cho hai người ngồi xuống chưa?”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương lại vội vàng đứng dậy.
“Con rể à, con nhìn xem, Lạc Ly cũng lạ thật đấy, con bé kết hôn mà chẳng báo với người nhà mình một câu. Làm hại bố và dì chẳng biết gì về sự tồn tại của con, mãi đến giờ mới sang nhà này được.”
“Đúng đấy, đúng đấy, con bé Lạc Ly này, lừa người khác thì chẳng sao, đây lại còn lừa cả người nhà mình nữa.”
“Hôm nay hai người đến đây để nói xấu vợ tôi à?” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng hỏi.
“Không, không, không, bố không có ý đó.” Tô Khôn vội vàng phủ nhận.
“Vậy hai người đến đây làm gì?”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Chúng tôi… Con rể, chúng ta đều là người một nhà cả, mà người một nhà thì không cần phải nói vòng vo làm gì. Bố nói thẳng vào vấn đề nhé, không biết là con đã nghe hay chưa nhưng mà công ty rượu Tô Kỳ của bố mới xảy ra chuyện, bị người ta niêm phong rồi, bố cũng bị người ta tố cáo rồi, bố mới nghĩ đến việc nhờ người ta giúp đỡ.”
Tô Khôn nói rõ ý đồ của mình khi đến đấy.
“Đúng vậy, con rể, bố cũng biết là con có bản lĩnh, trên đời này không có việc gì là con không làm được, làm ơn, con hãy giúp bố và dì con đi mà. Nếu như nhà họ Tô thành công thì Lạc Ly cũng sẽ nở mày nở mặt mà, phải không?”
Sau đó Vương Vãn Hương cũng nói theo.
Những người giúp việc đứng trong phòng, và cả Ôn Khanh Mộ đều bật cười.
Tiếng cười đó khiến Tô Khôn và Vương Vãn Hương cảm thấy rất ngại ngùng, họ không hiểu là mọi người đang cười gì.
“Hai người có biết là họ đang cười gì không?”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đều cười gượng.
“Họ đang cười hai người đấy, vợ tôi còn cần phải nhờ hai người để cảm thấy vinh dự hơn à? Chỉ là một công ty rượu Tô Ký thôi, có thể khiến cô ấy nở mày nở mặt được bao nhiêu chứ? Hai người nên biết là đất dưới chân hai người đều là của cô ấy hết đấy.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, nếu mảnh đất để xây căn nhà này cũng là của Tô Lạc Ly thì tức là tất cả mọi thứ đều là của cô rồi!”
“Ôi chao, Lạc Ly nhà bố thì có tài cán gì mà con lại đối xử tốt với con bé thế!” Tô Khôn cười híp mắt lại.
Ôn Khanh Mộ coi trọng Tô Lạc Ly như vậy, xem ra chuyến này ông ta đến đây không phí công rồi.
“Cô ấy là vợ tôi thì tất nhiên là tôi phải đối xử tốt với cô ấy rồi.”
“Vậy con rể có thể nể mặt Lạc Ly mà giúp chuyện công ty rượu của bố được không?”
Ôn Khanh Mộ chỉ cười mà không nói gì.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đều không hiểu ý anh.
“Con rể, con nói một câu dứt khoát xem liệu con có thể giúp nhà bố chuyện này không?”
“Ông nó, ông nói gì thế, con rể đối xử với con gái mình tốt thế, chắc chắn là sẽ giúp nhà mình rồi.”
Ôn Khanh Mộ vắt chéo chân, nhìn có vẻ như rất thích thú.
“Đối với tôi mà nói thì chuyện này cũng chẳng phải là điều gì quá to tát. Tôi và tổng giám đốc tập đoàn Sùng Sơn cũng có thể gọi là bạn cũ với nhau, ông ta vẫn luôn muốn bắt mối với tập đoàn Dark Reign chúng tôi, chỉ cần tôi nói một câu thôi, ông ta sẽ không dám làm ầm lên nữa đâu.”
“Ôi chao, thế thì tốt quá, cảm ơn con rể!” Cuối cùng thì Tô Khôn cũng thở phào một hơi.