Cứ thế, một tuần nữa lại trôi qua.
Chẳng mấy chốc mà chỉ còn cách phiên tòa khoảng vài ngày.
Tô Nhược Vân vẫn luôn ở trong nhà, vì chuyện ở công ty quá bận rộn nên Mộ Dung Dịch cũng chẳng giúp gì được cho cô ta.
Cô ta đành phải ở nhà để dưỡng thai cho cẩn thận, nhưng mà càng gần ngày mở phiên tòa, cô ta lại càng cảm thấy không nỡ.
Cô ta đành phải đến nhà họ Tô một lần nữa.
“Mẹ, Diệu Diệu đâu rồi?”
“Nó còn chưa về nhà, sao thế? Con tìm nó có việc gì à?” Nhìn qua thì có vẻ như Vương Vãn Hương đã tươi tỉnh hơn hẳn mấy hôm trước rồi.
“Sắp đến ngày ra tòa rồi, chuyện đi nhờ bạn của nó sao rồi? Mọi người chẳng liên lạc gì với con nên con sốt ruột quá.”
“Ôi chao. Vân Vân à, lần này thì em trai con tiến bộ hơn rồi, cũng coi như giải quyết được vấn đề cho gia đình mình.”
Vương Vãn Hương nở nụ cười kiêu ngạo.
“Thật vậy à? Liên lạc với tổng giám đốc Lục rồi sao?” Tô Nhược Vân mừng rỡ.
“Diệu Diệu nói là nó đã đi mời người bạn đó ăn một bữa, rồi đi gặp người nhà của cậu ta, người nhà họ nói là nhất định sẽ giúp chúng ta liên lạc với tổng giám đốc Lục. Nhưng mà người ta không thể giúp không được, vậy nên mẹ đã đưa sổ tiết kiệm cho nó rồi.”
“Mẹ! Mẹ đưa cả sổ tiết kiệm của mẹ cho Diệu Diệu rồi à?” Nghe bà ta nói vậy, vẻ mặt Tô Nhược Vân lập tức thay đổi.
“Đúng đấy, nợ người ta ân tình thì phải trả tiền chứ, đâu có thể để người ta giúp không được.”
Vương Vãn Hương nhún vai, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại không thương lượng với con gì vậy? Diệu Diệu là kiểu người như thế nào, mẹ còn lạ à? Nó có tiền rồi thì làm gì có chuyện làm ăn tử tế, chẳng biết là nó sẽ tiêu tiền ấy đi đâu nữa.”
Vương Vãn Hương lập tức nghiêm mặt lại: “Vân Vân, đúng là mấy năm gần đây con đã giúp nhà mình nhiều chuyện, mà trước kia Diệu Diệu cũng không nghe lời lắm, nhưng mà bây giờ nó đã lớn rồi, lần này nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ nó còn dám tiêu tiền lung tung?”
“Ý của con không phải thế, con chỉ cảm thấy…”
“Được rồi! Con đừng nói nữa, mẹ biết ngay mà, lúc nào con chẳng cảm thấy ngứa mắt với em trai mình. Nhưng mà con đừng quên, nó và con là sinh đôi đấy, con thông minh như vậy thì nó cũng chẳng đến nỗi nào đâu. Lần này nó trưởng thành thật rồi, lại còn có công lớn trong chuyện này. Từ nay về sau con đừng có nhìn nó như ngày xưa nữa, con chỉ có đứa em trai này thôi, sau này nó ra ngoài rồi con cũng chỉ có nó thôi.”
Vương Vãn Hương lại đứng trách móc một lúc.
Nhà họ Tô trọng nam khinh nữ, mà bản thân Vương Vãn Hương cũng thế.
Tô Nhược Vân cũng biết là mình không cãi lại nổi.
“Vân Vân, con cứ yên tâm đi, lần này nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệu Diệu không dám làm bừa đâu.”
“Mong là vậy, con chỉ hy vọng là lần này nó trưởng thành thật rồi thôi.”
Tô Nhược Vân cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, đành phải dồn hết hy vọng vào người Tô Nhược Diệu mà thôi.