“Tô Lạc Ly mau dẫn các sinh viên của cô biến đi! Đừng làm bẩn giới của chúng tôi!”
Tất cả mọi người bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Tô Lạc Ly, ai cũng nói năng không hề nể mặt.
Tô Nhược Vân vắt chéo chân, dáng vẻ như đang xem kịch, thế này mới đắc ý làm sao!
Bỗng có người lại gần nói mấy câu bên tai Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly lại đứng dậy.
“Thầy Lâm, tôi hỏi ông một lần nữa, ông nói những tác phẩm này đều do ông thiết kế, là sinh viên sao chép ông, vậy xin hỏi ông thời gian sáng tác cụ thể rốt cuộc là khi nào?”
“Cô Tô, cô thấy bám riết câu hỏi này mãi còn cần thiết không? Trên bản thảo của tôi đã viết rõ ràng rồi!”
Lâm Uy Lãng chỉ vào bản thảo trên màn hình lớn rồi nói.
Tô Lạc Ly nhìn về phía màn hình lớn, “Nói cách khác thời gian ông sáng tác là ngày mùng tám tháng tư đến giữa ngày hai mươi mốt, tôi nói đúng không?”
“Không sai, mùa xuân là mùa cho người ta linh cảm nhất, tôi thích thiết kế vào mùa xuân!”
“Thầy Lâm, tôi xác nhận lại với thầy lần nữa, bản vẽ của thầy được hoàn thành khi nào?”
“Cô Tô, tôi cảm thấy cô rất khó hiểu, chẳng phải vừa nãy chúng ta đã nói rồi sao? Cô cũng đã nhìn thấy, là từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư.”
Lâm Uy Lãng chỉ có thể nhắc lại thời gian này một lần nữa.
“Được, vậy mời mọi người tiếp tục nhìn màn hình.”
Tất cả mọi người lại dời mắt lên màn hình, trên màn hình lại tiếp tục xuất hiện một vài bản vẽ.
Những bản vẽ này cơ bản giống với những bản vẽ lúc đầu Tô Lạc Ly đưa ra, đều là bản vẽ của sinh viên còn hơi non tay, chỉ là bên trên có thêm con dấu.
Đến lúc con dấu từ từ được phóng to ra thì mắt mọi người cũng trợn lớn.
Không ngờ lại là con dấu của văn phòng công chứng!
Mỗi bản vẽ đều có con dấu công chứng này, phía sau còn có cả văn bản công chứng, cuối video là lời làm chứng của nhân viên công chứng.
Cuối cùng video dừng ở thời gian công chứng: Ngày bảy tháng tư!
Đây mới là điểm quan trọng nhất.
Lâm Uy Lãng kinh ngạc nhìn màn hình lớn, miệng há to: “Không thể nào, không thể nào!”
“Sao lại không thể? Lẽ nào văn phòng công chứng mà giả được sao? Có cần tôi gọi nhân viên công chứng vào để tự chứng minh tất cả những điều này không?”
Người ở hiện trường cũng dấy lên nghi ngờ, nếu bản vẽ của các sinh viên được công chứng vào ngày bảy tháng tư, vậy chắc chắn là sớm hơn ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư của Lâm Uy Lãng rồi.
Tất nhiên sao chép thì sẽ có thứ tự trước sau, ai có thể lấy ra được chứng cứ chứng minh mình hoàn thành bản vẽ trước thì người kia chính là người đạo.
Vừa rồi Lâm Uy Lãng đã nói vô cùng chắc chắn rằng bản vẽ của mình được vẽ từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư, vậy thì bản vẽ của ông ta ra đời muộn hơn của các sinh viên.
Ông ta mới là kẻ đạo nhái!
“Không, tôi nhớ nhầm, tôi nhớ nhầm thời gian, thời gian tôi hoàn thành bản vẽ chắc là sớm hơn!”
Lâm Uy Lãng vội phủ định những lời mình vừa nói.
“Vậy sao? Vậy thầy nói xem thầy hoàn thành bản vẽ lúc nào? Vừa rồi tôi hỏi thầy hai lần nhưng thầy luôn khẳng định là từ ngày tám đến ngày hai mươi mốt tháng tư, hơn nữa trên bản vẽ gốc của thầy cũng được đánh dấu như vậy!”