“Ôn Khanh Mộ, đủ rồi đấy!”
Đúng là càng nói càng quá đáng!
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy hơi lo cho Giản Ngọc.
Trong phòng của Giản Ngọc.
Giản Ngọc hôm nay thực sự đã uống say rồi, anh ta là phù rể của Ôn Khanh Mộ, dù sao thì cũng là anh trai của Ôn Khanh Mộ, phải uống nhiều hơn những phù rể khác.
Người giúp việc mang đến một cốc nước và thuốc giải rượu, anh ta gần như uống mà không hề nghĩ ngợi gì.
Đột nhiên cảm thấy máu dồn lên, lạnh đến đỉnh đầu, cả khuôn mặt như bị lửa đốt, cổ họng khô khốc như thể đã mấy ngày không uống nước vậy.
Chuyện gì thế này?
Uống thuốc giải rượu xong không phải sẽ dễ chịu hơn sao? Sao lại có cảm giác này?
Anh ta kéo cổ áo, bởi vì vừa mới kêu người giúp việc mang nước cho mình cho nên anh ta cũng không thay quần áo.
Nhưng cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mạnh đến mức cảm thấy trong cơ thể như có lửa đốt, phải phát tiết ngay lập tức!
Đột nhiên trước mặt anh ta xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, tầm mắt anh ta mơ hồ, không nhìn rõ dáng vẻ trông như thế nào.
Người phụ nữ đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta, ngọn lửa trong người anh ta càng lúc càng mãnh liệt.
Đây là mơ đúng không, nếu không sao lại có phụ nữ trong phòng anh ta chứ?
Không được, anh ta bắt buộc phải phát tiết ngay lập tức, nếu không cứ tiếp tục như vậy khó chịu chết đi được, đây là giao hợp với người khác trong mơ, chắc không sao đâu, dù sao cũng không ai biết được.
Giản Ngọc kéo người phụ nữ lại, đè người phụ nữ dưới thân mình và hôn một cách điên cuồng.
Trời sáng rồi, ánh sáng chiếu vào phòng từ cửa sổ.
Căn phòng bừa bộn, người trên giường đang say giấc.
Lý Như Kiều tỉnh dậy trước, cô ta nhẹ nhàng nhếch môi, tối hôm qua cuối cùng cô ta cũng hoàn thành việc đại sự trong đời mình rồi.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ phải tốn một chút công sức nữa, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị Giản Ngọc đẩy ra khỏi cửa, nhưng không ngờ Giản Ngọc lại chủ động kéo cô ta lại.
Mặc dù sự điên cuồng của Giản Ngọc khiến đêm đầu tiên của cô ta rất đau đớn, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất ngọt ngào.
Lý Như Kiều quay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Giản Ngọc, nép vào bên cạnh anh ta.
Giản Ngọc mơ màng tỉnh dậy, đau đầu choáng váng.
Giấc mơ đêm qua thật quá điên rồ!
Không đúng!
Sao lại có người trên giường?
Giản Ngọc đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy đôi mắt đang ngượng ngùng rũ xuống của Lý Như Kiều.
Lẽ nào đêm qua không phải là mơ? Là thật, người phụ nữ đêm qua là Lý Như Kiều!