“Anh thiếu chút đồ ăn, nước uống này à?”
“Thiếu!”
“Em thấy anh thiếu EQ thì có!”
“Này, em đi đâu đấy?”
Tô Lạc Ly cũng lên lầu, vừa định đi tìm thì thấy Giản Ngọc bước ra.
Hành lý của Giản Ngọc rất đơn giản, chỉ có một chiếc ba lô.
“Anh…”
“Lạc Ly, anh ở nhà hai đứa cũng lâu rồi, đã đến lúc phải rời đi.”
“Anh à, anh ấy nói chuyện như thế đấy, anh không cần để ý đến anh ấy. Đây cũng là nhà anh, anh muốn ở bao lâu thì ở.” Tô Lạc Ly cố gắng giữ lại.
Giản Ngọc bật cười: “Thật không biết Tiểu Mộ tu phúc từ kiếp nào mà lại cưới được người vợ tốt như em. Không phải vì những lời đó của cậu ấy mà anh đi đâu, anh cũng đã có ý định đi từ trước rồi.”
“Vậy anh định đi đâu?”
Anh ấy không còn trẻ nữa, cứ lông bông thế này cũng không phải là cách đúng không?
“Em đã quên anh làm gì rồi à? Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu.” Giản Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Tô Lạc Ly: “Thấy hai đứa tình cảm như vậy, chắc lần sau anh về lại được nghe thấy tin vui.”
Tô Lạc Ly ngượng ngùng đỏ mặt: “Chúng em đang chuẩn bị tổ chức đám cưới. Anh à, khi ấy anh phải tới tham dự hôn lễ của chúng em nhé.”
“Để anh xem thời gian thế nào.”
“Không được, anh phải hứa với em nhất định sẽ tới!”
“Được rồi, anh hứa.”
Hai người nhìn nhau cười rồi gật đầu.
Giản Ngọc rời đi như không hề lưu luyến.
Không biết tại sao Giản Ngọc đi như vậy, Tô Lạc Ly lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, luôn có cảm giác áy náy.
Nhưng kẻ đầu sỏ kia lại như không có chuyện gì!
“Anh ấy đi rồi?”
“Đi rồi, anh cũng thật là. Anh ấy là anh trai anh, sao anh lại nói lời khó nghe như vậy?” Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, đôi lúc cô thấy anh nói chuyện thẳng thắn rất đáng yêu, nhưng đôi lúc lại thật sự thấy ghét.
Ôn Khanh Mộ nhéo eo Tô Lạc Ly: “Anh ấy đi rồi mà em còn không nỡ đúng không?”
Tô Lạc Ly lại ngửi thấy vị chua: “Em đâu có không nỡ. Được rồi, em không nhắc chuyện này với anh nữa kẻo lại cãi nhau.”
“Chẳng ăn ý tí nào, lẽ nào em không nhìn ra anh cố ý nói vậy?” Ôn Khanh Mộ đẩy trán Tô Lạc Ly.
“Cố ý? Vậy anh cũng cố ý đuổi anh trai đi à? Anh có ý đồ gì?”
Tô Lạc Ly càng tò mò hơn.
“Em không thấy anh ấy có gì đó không ổn à?”
“Chẳng phải ngày đầu tiên anh ấy đến chúng ta đã thảo luận rồi sao? À đúng rồi, hôm sinh nhật Tam Tam anh với anh trai uống rượu, anh có moi được tin gì không?”
Bây giờ Tô Lạc Ly mới nhớ đến chuyện này.