Nhưng có vẻ như dạo này anh rất thích ngủ, rõ ràng là đêm qua anh đã ngủ rất sớm rồi, mới mười giờ đã lên giường đi ngủ, nhưng bây giờ anh đã ngủ được mười tiếng rồi mà vẫn chưa tỉnh.
Tô Lạc Ly nghĩ ngợi, hình như từ sau khi Tô Kiêm Mặc xuất viện thì anh cũng ngủ nhiều hơn.
Tô Lạc Ly thử lay người Ôn Khanh Mộ, lúc này anh mới mơ màng mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?”
“Tám rưỡi rồi, anh ngủ gần mười tiếng đồng hồ rồi đấy, sao dạo này anh ngủ nhiều thế? Anh cảm thấy không khỏe à?”
Ôn Khanh Mộ ngáp một cái rồi ngồi dậy.
“Em bảo anh ngủ sớm dậy sớm, rồi cứ cằn nhằn bảo anh không ngủ được còn gì. Bây giờ anh ngủ ngon hơn thì em lại chê anh ngủ nhiều.”
“Em chỉ cảm thấy… Thôi được rồi, anh thích ngủ thì cứ ngủ đi, để em đi làm bữa sáng cho anh.”
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, hôn lên mặt Ôn Khanh Mộ một cái rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhíu mày lại mấy ngày gần đây anh luôn cảm thấy rất mệt mỏi, một khi đã ngủ rồi thì sẽ rất khó để tỉnh lại.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại bị vậy nữa, trước kia anh chưa từng bao giờ cảm thấy như vậy.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP.
Người nhà họ Mộ Dung và người nhà họ Tô đều đã ở chỗ này, dù sao thì Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân cũng đã kết hôn rồi.
Mặc dù Lâm Thanh Phượng rất không hài lòng với hôn lễ ngày hôm qua, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bà ta không thể thay đổi được gì.
Tô Nhược Vân từ từ mở mắt ra.
“Vân Vân, con tỉnh lại rồi, vừa rồi con dọa mẹ sợ muốn chết! Vân Vân, sau này con đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa.”
Vương Vãn Hương lại khóc òa lên.
“Được rồi, bà đừng có khóc nữa, Vân Vân không sao rồi còn gì?” Tô Khôn tức giận nói.
“Ông cũng thấy là Vân Vân nhà chúng ta khổ đến thế nào rồi đấy, hôm qua còn bị chảy bao nhiêu là máu! Đêm qua là đêm tân hôn của con bé đấy! Vậy mà con bé còn bị đứa con gái kia của ông phá đám! Tôi kệ, tôi muốn ông phải đòi lại công bằng cho Vân Vân!”
Tô Khôn thở dài, không nói gì.
Tô Nhược Vân nhìn về phía Mộ Dung Dịch.
“Anh Dịch, mọi chuyện không liên quan gì đến em thật mà. Chắc là chị bị dồn đến mức đường cùng nên mới muốn dùng hôn lễ của em để tẩy trắng cho bản thân chị ấy. Những giao dịch đó đều là giả, tài khoản tên hòa thượng gì đó, chỉ cần có tiền thì cái gì anh ta cũng có thể làm ra được.”
Giọng nói của Tô Nhược Vân rất yếu, cảm giác như nếu bây giờ có một trận gió thổi qua chỗ này thì cô ta cũng sẽ bay đi luôn vậy.
Cô ta nói xong thì lại bật khóc.
“A Dịch, chẳng lẽ con vẫn chưa tin Vân Vân à? Dạo này con bé bận chuẩn bị cho lễ cưới, làm gì còn tâm trạng nào để quan tâm đến Tô Lạc Ly chứ?” Vương Vãn Hương vội vàng hùa theo.
Mộ Dung Dịch từ từ đi đến, ngồi xuống cạnh giường.
Thật ra, bây giờ anh ta cũng chẳng rõ là rốt cuộc ai đang nói thật, ai đang nói dối.