Tô Lạc Ly xấu hổ gật đầu.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới không hề e dè mà tiếp tục hôn.
Sau đó hai người vừa hôn vừa di chuyển đến tận giường, quần áo rơi đầy trên sàn.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, hơi thở của hai người cũng từ từ trở nên dồn dập và gấp gáp.
Tất cả nỗi nhớ đều đã không cần ngôn ngữ để diễn đạt.
Sự giao hòa cơ thể mới là minh chứng tốt nhất.
Sau cơn mây mưa.
Ôn Khanh Mộ chỉ làm Tô Lạc Ly một lần, ngay cả Ôn Khanh Mộ cũng bội phục sự tự chủ của mình, Tô Lạc Ly thì càng bội phục hơn.
Vì sợ mất đi nên mọi việc đều trở nên thận trọng.
Ôn Khanh Mộ dùng cánh tay trái của mình ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng.
Hai má Tô Lạc Ly đỏ bừng, cô nép vào trong ngực Ôn Khanh Mộ.
Ban nãy trong khi thân mật, Ôn Khanh Mộ không ngừng lặp đi lặp lại một câu bên tai Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, anh nhớ em.”
Bờ môi Tô Lạc Ly khẽ cong lên.
Lúc đầu cả hai đều không nói chuyện, Tô Lạc Ly lên tiếng trước.
“Gần đây cả hai chúng ta đều không bình thường, tạo sao anh không hỏi thăm em thế nào rồi?”
Nếu là bình thường thì nhất định anh đã hỏi một trăm lần rồi.
“Ly Ly, nếu anh nói cho em biết thì em không được cười nhạo anh.”
Ôn Khanh Mộ lộ vẻ mặt nghiêm túc.
“Em không cười đâu.”
“Anh sợ.”
Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy, dùng một tay chống cằm và nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.
Sợ?
Điều gì có thể khiến Ôn Khanh Mộ sợ hãi? Trong mắt Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ là người không sợ trời không sợ đất!
“Anh sợ gì?”
“Anh sợ giống như lần trước…”
Ôn Khanh Mộ cụp mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Lần trước…”
Lần trước Tô Lạc Ly đã nói câu ly hôn, sau đó biến mất ba ngày ba đêm.
“Anh sợ em nói câu ly hôn với anh, nhưng anh không muốn ly hôn, anh không muốn xa em nên cứ giả vờ như không biết gì cả, anh thà rằng cứ tiếp tục cãi nhau như thế này còn hơn là phải xa em.”
Từ nhỏ đến giờ Ôn Khanh Mộ chưa từng sợ chuyện gì cả, đây là chuyện duy nhất mà anh sợ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại phụ thuộc vào một người phụ nữ như vậy.
Tô Lạc Ly đã hiểu ý anh, cô mỉm cười, sau đó lại nép vào ngực Ôn Khanh Mộ.
“Ly Ly, bây giờ anh có thể hỏi không?”