“Vụ án bắt cóc là do một mình tôi thực hiện, không hề liên quan đến con gái tôi, trước đó con bé không biết chuyện này.”
Tô Lạc Ly nhìn Tô Khôn, cô nghĩ thầm, nếu là cô thì Tô Khôn sẽ bào chữa cho cô chứ?
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân vẫn luôn cúi đầu không muốn để người ta nhìn thấy chợt ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn bố mình.
Để tránh hai bên thông đồng bịa đặt lời khai nên bọn họ phải đứng cách xa nhau, chỉ có thể trao đổi bằng ánh mắt.
Trong mắt Tô Khôn đầy yêu thương.
“Từ sau khi tôi có thai vẫn luôn dưỡng thai, mẹ chồng tôi cũng muốn tôi ở nhà nên tôi rất ít khi đi ra ngoài, số lần về nhà mẹ đẻ còn không quá một bàn tay, hàng xóm có thể làm chứng cho tôi về chuyện này. Cho nên, tôi không tham dự vào vụ bắt cóc.”
“Cô nói bậy! Viên thuốc kia ở đâu ra?” Tô Lạc Ly nghe Tô Nhược Vân nói vậy thì nhất thời không kìm chế được, đứng phắt lên.
“Im lặng!” Thẩm phán quát.
Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo Tô Lạc Ly ngồi xuống.
“Tô Khôn, ông lấy viên thuốc đã cho đứa trẻ uống ở đâu?”
“Tôi lấy từ chỗ của Tô Nhược Vân – con gái của tôi. Tôi lừa nó, nói con chó nhà hàng xóm quá đáng ghét, hy vọng có thể lấy ít thuốc độc để độc chết con chó đó, cho nên con gái tôi mới lấy nó đưa cho tôi. Những gì tôi nói đều là sự thật. Thẩm phán, các ông không tin có thể cho người đi điều tra. Hàng xóm nhà tôi có một con chó rất hay sủa.”
“Nhưng lúc trước tôi hỏi ông, ông nói viên thuốc này là thuốc ngủ, vậy phải giải thích thế nào?”
“Đó là do tôi biết tội danh giữa thuốc độc và thuốc ngủ chắc chắn sẽ khác nhau nên muốn thoát tội thôi. Tôi sai rồi, thẩm phán, tôi xin nhận tội.”
Lời giải thích của Tô Khôn nghe rất kín kẽ.
Tô Lạc Ly giận tới run người. Cô vốn tưởng Tô Nhược Vân còn có chút lương tâm nhưng không ngờ đến lúc này mà cô ta vẫn ích kỷ như vậy.
Mà Tô Khôn còn dung túng cho sự ích kỷ của cô ta.
Ôn Khanh Mộ nắm chặt tay Tô Lạc Ly. Cho dù bọn họ là người bị hại cũng là nguyên cáo nhưng dù sao hai người kia cũng là người thân của cô, cho nên bọn họ không mời luật sư, mọi chuyện đều giao cho thẩm phán xử lý.
Cả quá trình thẩm tra xử án hết bốn giờ, ngoại trừ vụ bắt cóc ra, các chuyện mưu hại Tô Lạc Ly khác, Tô Nhược Vân đều nhận tội.
Nhưng cô ta thề thốt phủ nhận chuyện mình muốn giết Tô Lạc Ly, nói chỉ muốn dạy cho cô một bài học mà thôi.
“Bây giờ tiến hành tuyên án, mọi người đứng lên.”
Mọi người đứng lên.
“Bị cáo Tô Nhược Vân bị tuyên án năm năm tù vì cố ý gây thương tích. Do bị cáo đang mang thai nên được hoãn thi hành án.”
“Bị cáo Tô Khôn vẫn giữ phán quyết ban đầu.”
Khi nghe được phán quyết, Tô Lạc Ly tất nhiên rất phẫn nộ.
Không ngờ cô ta chỉ bị năm năm tù!