“Rốt cuộc cô có mang thai không? Cô có thai với chú tôi thật à?”
Hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện, Lê Thấm Thấm bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Dĩ nhiên là không rồi!”
“Cô không mang thai?”
“Dĩ nhiên tôi không mang thai rồi. Không giấu anh, tối hôm đó tôi bỏ thuốc vào trong rượu của chú anh, vốn dĩ muốn lên giường với anh ấy, nhưng không khéo là lần đầu tiên tôi dùng loại thuốc này nên không có kinh nghiệm, cho quá liều thế là anh ấy ngủ say như chết ở khách sạn luôn!”
Tối đó Lê Thấm Thấm cũng hơi tức giận.
“Thế nên thật ra tối hôm đó hai người không có gì với nhau à?” Mục Nhiễm Tranh truy hỏi.
“Anh ấy say khướt thế rồi còn xảy ra chuyện gì được nữa? Hơn nữa anh ấy cứ lầu bầu cô đi ra, tôi kết hôn rồi, tôi có vợ con rồi!” Lê Thấm Thấm vừa cắt bít tết vừa trợn mắt.
“Ha ha, đó là phong cách của chú tôi đấy. Còn một việc nữa, Lạc Ly từng lén gọi tôi ra nói cô ấy phát hiện một chiếc quần lót của nữ ở ghế phụ trên xe của chú, là của cô phải không?”
“Ha ha ha…” Anh nói đến đây, Lê Thấm Thấm phá lên cười.
“Cô cười gì đấy?”
“Có phải cô ta cực kỳ lo lắng không?”
“Một người phụ nữ phát hiện một chiếc quần lót không phải của mình trên xe của chồng, cô cảm thấy thế nào?”
“Thật ra chiếc quần lót đó là tôi lén để lại thừa dịp Ôn Khanh Mộ lái xe không chú ý đấy, tôi muốn hai người họ cãi vã, nhưng không ngờ họ chẳng cãi nhau gì cả, chán chết!”
Lê Thấm Thấm ăn một miếng salad trái cây to.
“Cô nhóc xảo quyệt quá đấy!”
Lê Thấm Thấm bĩu môi tỏ ra kiêu ngạo: “Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi muốn cái gì thì phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được! Tôi còn có thể kể cho anh một chuyện, thật ra lần đầu tiên tôi uống rượu với Ôn Khanh Mộ cũng là tôi tự tay sắp đặt luôn đấy.”
“Cô còn lên kế hoạch chuyện gì nữa?”
“Tửu lượng của tôi rất kém, tối đó tôi giả vờ say, hai người đàn ông muốn giở trò với tôi hôm đó cũng là người do tôi sắp xếp, tôi phải tự tạo cơ hội cho mình và Ôn Khanh Mộ! Vả lại chuyện này sao lại bị paparazzi chụp được? Bởi vì paparazzi cũng là do tôi bố trí, ha ha ha, lợi hại không?”
Nói đến một loạt sự kiện ấy, Lê Thấm Thấm cảm thấy vô cùng tự hào.
“Cô còn nhỏ thế mà, ai dạy cô mấy thứ này thế?”
“Lẽ nào mấy thứ này còn cần người khác dạy nữa à? Ông chú à, tôi thấy anh và Ôn Khanh Mộ nên bị đào thải đi thôi!”
“Cô dùng thủ đoạn hèn hạ này để lấy được chú tôi, cô cảm thấy mình sẽ hạnh phúc à?”
“Hạnh phúc hay không thì có sao, dù sao lấy được thứ mình muốn là tôi cảm thấy vui vẻ rồi! Kem lửa băng tôi vừa gọi sao vẫn chưa lên thế?”
Lê Thấm Thấm ấn chuông gọi phục vụ ở trên bàn, ngay lúc đó cửa mở ra.