“Ừ ừ ừ, lúc về mẹ sẽ dạy dỗ nó!”
“Mẹ còn dạy dỗ nó? Tất cả tật xấu của nó đều do mẹ mà ra! May mà con ém chuyện này xuống, cũng bồi thường cho người ta không ít tiền, nếu không chuyện này mà ầm ĩ sẽ ảnh hưởng rất xấu đến con, mẹ biết không?”
Vương Vãn Hương vội vàng cười xòa.
“Nó là em trai ruột của con mà, con làm chị cũng nên đảm đương một chút.”
“Con đảm đương hộ nó nhiều lắm rồi đấy ạ. Bây giờ trong nhà, chuyện nào mà chẳng đến tay con?”
“Con là công thần của nhà mình, mẹ và ba con đều ghi nhớ! Con yên tâm, sau này em trai con nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực của con! Trong nhà có đứa em trai làm chỗ dựa dù sao cũng tốt hơn không có đúng không?”
“Đúng vậy, dù sao cũng tốt hơn có một đứa em trai mắc bệnh tim, còn vướng tay vướng chân.”
Tô Nhược Vân cười khinh thường.
Vương Vãn Hương suy nghĩ một lát rồi nói: “Vân Vân, có chuyện này mẹ phải nói với con.”
“Em yêu quý, rốt cuộc trước kia em đã trải qua những gì mà em không tự tin như thế! Triều Dương về nhà cứ khen em mãi, nói em là nghệ sĩ trẻ tốt nhất trong rất nhiều người mà anh ấy từng hợp tác, nếu em nghi ngờ cả mắt nhìn của Triều Dương nhà chị thì chị sẽ trở mặt với em thật đấy!”
Mạnh Gia Gia vỗ bàn một cái, giẫm một chân lên ghế.
Tô Lạc Ly không nhịn được bật cười.
“Cho nên quyền chủ động nằm trong tay em, hai bọn em mới là người yêu của nhau, em mới là chính chủ, em đừng cảm thấy mình là người thứ ba mãi như thế!”
“Nhiều khi em quả thực cảm thấy mình giống như người thứ ba!”
“Đây cũng là do em tự ti đó!”
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Diệu Diệu lại gây ra chuyện à?”
Tô Nhược Vân có một dự cảm không lành, mặc dù cô ta và Tô Nhược Diệu là chị em sinh đôi nhưng trong tâm trí, Tô Nhược Diệu giống như một đứa trẻ vậy, còn người chị gái như cô ta thì trưởng thành hơn rất nhiều.
Đây chẳng phải là vì tính trọng nam khinh nữ của nhà họ Tô sao!
“Không phải, gần đây Diệu Diệu ngoan rồi! Là Tô Kiêm Mặc.”
“Tô Kiêm Mặc, sao vậy? Cậu ta chết rồi ạ?”
Chỉ cần Tô Nhược Diệu không gặp rắc rối thì Tô Nhược Vân cảm thấy không có chuyện gì lớn.
“Nếu nó chết thì đã tốt, bố con đúng là ông già hồ đồ, không ngờ lại cho Tô Kiêm Mặc mười phần trăm cổ phần!”
Nghe vậy, Tô Nhược Vân lập tức đặt ly cà phê trên tay xuống bàn!
“Cái gì? Cho cậu ta mười phần trăm cổ phần?! Công ty rượu nhà chúng ta là do một tay con cứu sống, dựa vào đâu mà cho cậu ta chứ!”
Tô Nhược Vân thực sự sắp bị tức chết rồi!
Sao tư tưởng trọng nam khinh nữ trong nhà lại nghiêm trọng đến vậy?!
“Vân Vân, con bớt giận, hãy nghe mẹ nói, bố con vẫn cảm thấy mình nợ hai chị em nó, nói rằng năm đó nghèo, không chữa bệnh cho Tô Kiêm Mặc được!”
“Căn bệnh đó hoàn toàn không thể chữa khỏi, tốn tiền cũng vô dụng!”