“Anh muốn xem đồng hồ sao?”
“Tôi xem một lát.” Thậm chí Mục Nhiễm Tranh không dám ngẩng đầu lên.
“Vâng, anh thích chiếc nào thì tôi lấy giúp anh.”
Sau khi mấy khách hàng trong cửa tiệm rời đi, Mục Nhiễm Tranh mới nâng kính của mình.
“Ở đây…”
“Mục Nhiễm Tranh! Thật sự là anh! Trời ơi, không ngờ tôi lại gặp được người nổi tiếng! Mọi người mau đến đây, là Mục Nhiễm Tranh!” Nữ nhân viên kích động la lên.
Những người khác lập tức đi tới.
Mục Nhiễm Tranh thấy tình hình này thì không lấy đồng hồ trong túi ra mà vội vàng ra ngoài, lái xe rời đi!
Anh hoảng đến toát mồ hôi lạnh, may mà vẫn chưa nói muốn bán đồng hồ, nếu không có lẽ đã thành tiêu đề rồi!
Xem ra không bán đồng hồ được rồi, anh vẫn phải nghĩ cách khác.
Về đến căn hộ, Mục Nhiễm Tranh đi tới đi lui trong nhà vài vòng.
Sau khi suy nghĩ hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh ngồi trong phòng sách, mở máy tính của mình lên.
Máy tính này là máy tính có cấu hình cao nhất, nhưng anh không thể bán máy tính được, máy tính của người nổi tiếng không thể tùy tiện bán đi.
Nhưng trong này có thứ có thể bán được, là tài khoản chơi game của anh.
Mục Nhiễm Tranh rất thích chơi game, lúc đầu một mình anh chơi hai tài khoản, một tài khoản nam và một tài khoản nữ, vì anh muốn một ngày nào đó hai tài khoản này có thể kết hôn với nhau trong game, tài khoản kia là chơi vì Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly hoàn toàn không thích chơi game, cô không nhận lấy tài khoản đó.
Sau khi biết chú mình và Tô Lạc Ly ở với nhau, mặc dù Mục Nhiễm Tranh không thể hiện suy nghĩ của mình nhưng anh vẫn luôn chơi hai tài khoản game này.
Anh đã chơi hai tài khoản này mấy năm rồi, cũng đang ở cấp cao nhất, bảo anh bán đi thì anh cũng rất tiếc.
Quan trọng hơn, đây không phải là tài khoản game đơn giản mà nó mang theo tâm tư của anh dành cho Tô Lạc Ly. Ngoài đời không thể ở bên Tô Lạc Ly được, vậy thì trong game ở bên nhau cũng là một loại đền bù.
Nếu bán tài khoản này đi thì anh cũng không còn gì để gửi gắm nữa.
Mục Nhiễm Tranh nhìn chằm chằm tài khoản đó một lúc lâu.
Từng điều nhỏ nhặt với Tô Lạc Ly giống như một bộ phim đang phát lại trong đầu anh.
Thật sự muốn bán sao?
Lúc này, Mục Nhiễm Tranh như thể đã hạ quyết tâm rất lớn nên mới bắt đầu thao tác, bán hết cả hai tài khoản đi. Mặc dù hai tài khoản này đang ở cấp rất cao, nhưng tài khoản như vậy có thể bán được trên hơn mười nghìn đã là rất tốt rồi.
Mục Nhiễm Tranh mặt dày mặc cả rất lâu mới bán được hai tài khoản này với giá năm mươi nghìn.