Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly đầy áy náy, nâng mặt cô lên, hôn thật sâu.
“Ly Ly, sau này, sau này anh sẽ bù đắp lại, lần này anh nợ em.”
“Được rồi, nợ cái gì chứ, mau đi đi!”
Ôn Khanh Mộ quyết tâm xoay người đi ra ngoài.
Nhìn anh rời đi, ánh đèn xe biến mất khỏi tầm mắt, Tô Lạc Ly trở về phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.
Mồm nói là không sao, nhưng dù sao trong lòng cũng có chút để ý.
Xảy ra chuyện như thế này không có cô gái nào vui vẻ được.
Nhưng cô biết chuyện này cũng không thể trách Ôn Khanh Mộ.
Khi trở lại bàn ăn, cô mất hết khẩu vị tiếp tục ăn mì trường thọ nhưng vẫn ép mình ăn hết mì trong bát, sau đó rửa bát, lau bàn.
Chỉ có một mình cô ở nhà, cô ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên.
Tối nay có chương trình phát sóng trực tiếp Lễ hội đèn lồng, cô có thể xem Lễ hội trên ti vi.
Vào thời điểm này, con phố tổ chức Lễ hội đèn lồng đã rất sôi động, tấp nập người qua lại, các hoạt động nối tiếp nhau.
Đến mười một giờ tối mà Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.
Tô Lạc Ly nghĩ chắc anh sẽ không về.
Tắt ti vi, Tô Lạc Ly chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có pháo hoa!
Mặt trăng khổng lồ treo trên bầu trời như một chiếc đĩa bạc, từng chùm pháo hoa bắt đầu nở rộ trên bầu trời!
Tô Lạc Ly không nhớ được đã bao lâu mình không ngắm pháo hoa rồi, cô không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Vì vậy, cô mặc một chiếc áo khoác, từ gác xép đi thẳng lên trần nhà.
Ngắm pháo hoa trên trần nhà là một chuyện rất thoải mái.
Những bông hoa lửa đầy màu sắc khác nhau kết hợp lại thành nhiều hình dạng trên bầu trời.
Tô Lạc Ly ngồi trên trần nhà, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Dường như ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.
Tô Lạc Ly ngửi mùi, đột nhiên cảm giác được phía sau có người, cô đột ngột quay người lại.
Giản Ngọc.
Anh ta đang cầm một bó hoa hồng xanh lục đứng sau lưng cô.
Tô Lạc Ly giật mình, sau khi nhìn rõ là Giản Ngọc mới hoàn hồn lại.
Nhưng, Giản Ngọc lại xuất hiện trên trần nhà họ, anh ta lên bằng cách nào vậy!
“Anh… anh Ngọc… anh…”
“Cục cưng, anh bay lên đấy.”
Giản Ngọc cong môi cười, trên mặt mang theo một nụ cười tà mị, anh ta từ từ đến gần Tô Lạc Ly và đưa hoa hồng xanh cho cô.
Không biết tại sao, Giản Ngọc cười như vậy khiến Tô Lạc Ly đột nhiên có ảo giác, giống như nhìn thấy Ôn Khanh Mộ.