“Đến bây giờ anh còn trách tôi sao? Chẳng lẽ không phải tại anh bất tài à? Nếu anh có thể át được những kẻ chất vấn kỹ năng diễn xuất của tôi, rating đã không đến mức giảm nhanh như vậy!”
Tô Nhược Vân trái lại chỉ trích La Thần.
La Thần dường như không quá bất ngờ. Anh ta xem như đã hiểu rõ, trong mắt Tô Nhược Vân, mọi sai lầm đều là của người khác.
“Nhược Vân, tôi thấy cô cần phải nhận thức rõ về bản thân.”
Tô Nhược Vân không thích nghe nhất là những lời như vậy.
“Anh Thần, nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức nói chuyện với nhà chế tác lớn. Bây giờ bộ phim đang hot, chúng ta phải lợi dụng tình hình lập tức nhận vài bộ phim cho tôi rửa sạch nỗi nhục trước đó!”
La Thần lại hết sức thất vọng lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi đã rất cố gắng nói chuyện giúp cô nhưng ngoài những bộ phim do công ty chúng ta đầu tư, không ai chịu mời cô diễn nữ chính. Chỉ có vài bộ phim mạng muốn mời cô đóng vai nữ chính hoặc chỉ có thể đóng vai phụ.”
“Phim mạng? Vai phụ à? Anh đang đùa gì vậy? Tôi chỉ từng diễn vai nữ phụ trong bộ phim đầu tiên, còn lại đều là nữ chính. Bây giờ anh lại bảo tôi diễn vai phụ à? Còn cả phim mạng nữa, chỉ có mấy diễn viên kém nổi mới đi đóng phim mạng thôi!”
Tô Nhược Vân cảm thấy chuyện này quá nực cười.
“Vậy xin lỗi tôi bó tay rồi. Nếu bản thân cô có bản lĩnh thì tự mình đi nói chuyện với họ đi.”
“Anh nói vậy là có ý gì hả?”
“Nếu cô chịu nghe lời tôi đi bồi dưỡng một thời gian hoặc thông qua mấy vai phụ để rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, không chừng tôi còn bằng lòng liều mạng với cô. Nhưng tôi thấy cô rõ ràng không có ý này, không cùng chí hướng và quan niệm thì không thể hợp tác, tôi nghĩ tôi vẫn phải xin nghỉ thôi.”
Từ trước đến nay La Thần chưa từng kiên quyết như giờ phút này. Anh ta đã dẫn dắt rất nhiều minh tinh, Tô Nhược Vân xuất hiện cuối cùng đã làm anh ta ý thức được vấn đề của mình.
Một diễn viên cuối cùng vẫn phải nói chuyện bằng diễn xuất và tác phẩm, những cái khác chỉ là trợ giúp mà thôi.
“Xin nghỉ à? Được, tôi xem còn công ty nào chịu trả lương cho anh cao như vậy nữa!” Tô Nhược Vân vẫn rất cao ngạo.
La Thần dứt khoát rời đi.
Tô Nhược Vân không ngờ rằng La Thần đi thật.
“Đúng là không có trình độ, thiếu anh ta thì tôi không sống được chắc?”
Tô Nhược Vân vừa mắng vừa định rời đi. Nhưng lúc cô ta muốn vào xe, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tô Nhược Vân ngồi vào trong xe. Người ngồi cùng xe với cô ta chính là Hoàng Xán.
“Chờ đã, tạm thời đừng lái xe vội.”
Tô Nhược Vân vẫn nhìn ra ngoài.
Tòa nhà Quốc tế Nghệ Tân nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh chính là con phố thương mại. Ở đây có một nhà sách.
Bởi vì rating của “Duy Nương” tăng vọt đã đồng thời kéo theo bộ tiểu thuyết “Duy Nương” được tái bản.
Nhà sách còn cố ý dán đầy áp phích hình Tô Lạc Ly trong phim ở ngoài cửa để tuyên truyền.