Vương Vãn Hương nói xong thì lại bắt đầu gào khóc.
“Mẹ, mẹ đừng có bi quan như vậy, chưa chắc là bố đã phải ngồi tù đâu. Tối nay con sẽ về nhà thương lượng lại với A Dịch.”
Vương Vãn Hương vừa lau nước mắt vừa gật đầu khe khẽ.
Buổi tối, Vương Vãn Hương về nhà, đợi mãi đến tận mười một giờ thì mới thấy Mộ Dung Dịch về.
Mộ Dung Dịch uống rượu, miệng toàn là mùi rượu, nhìn có vẻ đang hơi say.
“Anh Dịch, sao anh uống nhiều rượu thế?”
Tô Nhược Vân vừa giúp Mộ Dung Dịch cầm quần áo vừa nói.
“Lại còn không phải là vì chuyện nhà em à?” Mộ Dung Dịch bực bội nói một câu rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nằm vật ra giường, không nhúc nhích gì nữa.
Tô Nhược Vân cũng chẳng biết nói gì, cô ta đang mang thai bốn tháng, phần bụng hơi lồi lên rồi, nhưng cô ta vẫn giúp Mộ Dung Dịch cởi giày, đắp chăn.
“Anh Dịch, sao rồi? Có thể liên lạc được với họ không?”
Bởi vì quá sốt ruột nên Tô Nhược Vân không thể đợi được thêm một buổi tối nữa, dù Mộ Dung Dịch có uống say rồi, thì cô ta vẫn muốn hỏi ra.
“Không ổn lắm! Thế lực của tổng giám đốc Lục quá lớn, không ai dám hỗ trợ!”
Cảm giác của Tô Nhược Vân rất thê lương: “Không còn cách nào khác à?”
“Không biết! Lần trước em đưa cho anh mười triệu, anh đã dùng hết rồi, nếu còn muốn làm tiếp thì đưa thêm cho anh đi.”
Mộ Dung Dịch nhắm mắt lại nói chuyện, nói xong liền kéo chăn lên, trùm mặt mình lại.
Bởi vì đi nhờ vả người khác thì kiểu gì cũng phải dùng tiền, mà Tô Nhược Vân không muốn để Mộ Dung Dịch dùng tiền, nên lần nào cô ta cũng chủ động đưa tiền cho anh ta.
Mãi cho đến khi Mộ Dung Dịch lạnh lùng nói ra câu vừa nãy thì cô ta mới nhận rằng Mộ Dung Dịch không hề có ý định quan tâm gì đến chuyện của gia đình cô, và anh ta cũng không hề có ý định bỏ ra một đồng tiền riêng nào cả.
Tô Nhược Vân ngồi trên giường, có cảm giác là trái tim mình đã lạnh hẳn đi.
Nghe nói là Ôn Khanh Mộ đã chuyển hết tài sản của anh sang tên của Tô Lạc Ly rồi.
Nghe nói, ngay cả tập đoàn Dark Reign cũng là của Tô Lạc Ly.
Tại sao Tô Lạc Ly lại có thể tìm được một người đàn ông như vậy, bằng lòng dành hết mọi thứ của mình cho cô.
Mà người đàn ông của cô ta thì lại đòi tiền của mình để làm việc hộ mình.
Cô ta hận!
Cô ta hận Tô Lạc Ly, tại sao cô lại may mắn như vậy chứ?
“Cô chờ đó cho tôi, chỉ cần qua được ải này thì cô sẽ không đắc ý được như vậy nữa đâu.”
Tô Nhược Vân nắm chặt nắm đấm, cắm thẳng móng tay vào trong lòng bàn tay.
Ngày hôm sau, cô ta đã dậy sớm, cầm các loại thẻ của mình đến ngân hàng.
Bây giờ không có LOVE và COLOUR, thì cũng đồng nghĩa với việc Tô Nhược Vân mất đi một nửa nguồn thu nhập rồi. Cộng thêm việc sau khi mang thai, cô ta không quay phim, cũng không nhận quảng cáo gì cả, tất nhiên là sẽ không có thu nhập nữa.