Sau khi Tô Lạc Ly khẳng định lần thứ mười là cô không có hành động thân mật nào với Giản Ngọc thì Ôn Khanh Mộ mới thôi không hỏi nữa.
“Anh cũng thật là, anh ấy là anh trai anh, sao lại có chuyện giành vợ của anh chứ?”
“Trong lịch sử, đừng nói là chuyện anh trai giành vợ của em trai, chuyện bố giành vợ của con cũng có đầy ra đấy ấy!”
Ban ngày ban mặt, hai người dính lấy nhau trong phòng một lúc lâu, Ôn Khanh Mộ vừa mặc quần áo vào vừa hỏi: “Người tên Kiều gì đó thích anh ấy à?”
“Đúng đấy, quan hệ giữa hai người có vẻ khá thân thiết với nhau, cô Lý đã được anh cả nuôi lớn, nghe nói là từ khi lên mười ba tuổi là cô ấy đã đi theo anh cả rồi. Sao thế?”
“Không có gì, anh đi thăm con trai.”
“Anh còn biết là mình có con trai à?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì với Tô Lạc Ly nữa mà đi thẳng sang phòng dành cho trẻ em.
Bên kia, Lý Như Kiều đã chặn Giản Ngọc lại ở cửa ra vào.
“Đại ca, sao anh lại phải lừa em?”
Giản Ngọc cũng cảm thấy rất xấu hổ, mà chẳng hiểu hôm nay cô bé này lại bị chập mạch nào trong đầu nữa, cứ thế hỏi thẳng chuyện này.
“Ớt Nhỏ, cô không hiểu thật hay là giả vờ ngốc nghếch vậy?”
Giản Ngọc bị đánh một nhát nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Em muốn anh nói cho em biết!”
“Vậy thì được rồi, tôi sẽ nói thẳng cho cô biết, đó là bởi vì tôi không thích cô, tôi muốn thoát khỏi cô nên tôi đã giả vờ như đang hẹn hò với Lạc Ly, được chưa? Một chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không thấy rõ à? Chẳng hiểu là trong đầu cô có gì nữa.”
Giản Ngọc chọc ngón tay vào đầu Lý Như Kiều.
“Anh không thích em đến thế à?”
“Ừ.” Giản Ngọc không hề do dự mà đáp: “Chúng ta không có tương lai đâu.”
“Anh còn chưa kết hôn, tại sao chúng ta lại không thể hẹn hò với nhau được chứ?”
“Đúng là tôi chưa kết hôn, nhưng tôi vẫn rất yêu Lạc Ly, chỉ tiếc là cô ấy không thể hẹn hò với tôi thôi. Nhưng tôi vẫn không thể yêu người khác được.”
“Vậy là anh định sống cô độc cả quãng đời còn lại à? Anh phải kết hôn sinh con chứ!” Lý Như Kiều chớp mắt, vẻ mặt lộ rõ sự ngây thơ, có mấy chuyện cô thật sự không hiểu lắm.
Giản Ngọc chợt phát hiện ra nói chuyện với Lý Như Kiều cứ như đàn gảy tai trâu vậy.
“Ừ, tôi định sống một mình suốt quãng đời còn lại, vậy nên cô đừng có quấn lấy tôi nữa, mau rời khỏi đây đi!” Giản Ngọc nổi giận quát một câu rồi đóng cửa phòng mình lại.
“Đại ca, đại ca, anh đừng như vậy!” Lý Như Kiều vỗ mạnh vào cửa phòng, nhưng anh ta lại không chịu mở cửa phòng ra nữa.
“Khụ, khụ…” Một tiếng ho khe khẽ vang lên ở đầu hành lang bên kia.
Lý Như Kiều vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Khanh Mộ đang bế con trai trên tay.
Nếu như hôm nay Ôn Khanh Mộ không nói gì thì cô ta đã rời đi rồi, cô ta cũng sẽ chẳng được biết sự thật về chuyện của Giản Ngọc, vậy nên cô ta cảm thấy rất biết ơn Ôn Khanh Mộ.