“Nếu con thật sự kết hôn với Daisy, có bao giờ bố mẹ nghĩ hai mươi năm, ba mươi năm nữa con sẽ như thế nào không? Daisy vẫn xinh đẹp như hoa, còn con đã trở thành một ông lão xấu xí, cô ấy còn thích con không?”
“…”
“Cho dù lời bố nói là thật, con chỉ cần liên tục bổ sung máu là có thể duy trì tuổi trẻ, nhưng bổ sung máu bằng cách nào? Hút máu người, hay là hút máu dã thú? Vậy con với dã thú có gì khác nhau? Như vậy con thà chết đi còn hơn!”
Những lời Ôn Khanh Mộ nói khiến trái tim Mục Chỉ Huyên đau đớn.
Sao bà lại không biết những điều này?
Nhưng sao bà có thể trơ mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết được?
Mục Chỉ Huyên hạ quyết tâm, trở về phòng.
Ôn Khanh Mộ bị trói vào cây không cử động được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Khi còn nhỏ anh không nghe lời khiến Mục Chỉ Huyên tức giận, Ôn Hạo luôn trừng phạt anh bằng cách này.
Điều thực sự khiến Ôn Khanh Mộ buồn không phải bị trói vào cây hay phải kết hôn với Daisy, mà là lời tiên tri của Mục Chỉ Huyên.
Nếu Tô Lạc Ly biết thân phận thực sự của anh, cô sẽ giết anh thật sao?
Không, chắc chắn điều này không phải sự thật, chắc chắn họ đang nói dối!
Tô Lạc Ly rất yêu anh, cho dù biết thân phận của anh cũng sẽ không giết anh!
Thành phố Z.
Đêm khuya, bầu trời đêm hiu quạnh lấp lánh ánh sao.
Tô Lạc Ly nằm trên giường, cầm điện thoại trong tay.
Cô đã gửi cho Ôn Khanh Mộ rất nhiều tin nhắn nhưng anh vẫn chưa trả lời.
Mấy ngày qua, ngoài tin Ôn Khanh Mộ nhắn cho cô báo đã đến nơi an toàn thì không còn tin gì khác.
Mặc dù Ôn Khanh Mộ nói tín hiệu bên đó không tốt, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của cô ngay, nhưng cũng không đến mức mấy ngày liền không gửi một tin chứ?
Có thể là anh quá bận chăng?
Tô Lạc Ly chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Tô Lạc Ly không biết đây là lần thứ mấy cô gọi cho anh rồi, vẫn là giọng nói quen thuộc này, cô chỉ đành ném điện thoại sang một bên.
Ánh trăng chiếu vào khắp phòng qua những tấm rèm vải thưa.
Mặt trăng chiếu xuống vừa tầm, Tô Lạc Ly khoác thêm áo rồi bước ra ban công.
Trăng đêm nay thật đẹp, nhưng tiếc là chỉ có mình cô thưởng thức.
Khi Tô Lạc Ly chuẩn bị về phòng thì đột nhiên phát hiện ban công phòng khác có ánh đèn.
Đó là phòng của Tô Kiêm Mặc.
Mấy ngày nay được nghỉ nên Tô Kiêm Mặc về nhà.
Tô Lạc Ly đến phòng Tô Kiêm Mặc, cô gõ cửa.
“Kiêm Mặc, sao em chưa ngủ?”
Tô Kiêm Mặc bước ra, mỉm cười với Tô Lạc Ly.
“Chẳng phải chị cũng chưa ngủ sao? Có phải chị nhớ anh rể nên không ngủ được không?”
Tô Lạc Ly không khỏi xấu hổ.
“Đừng nói lung tung! Sao em vẫn chưa ngủ?” Tô Lạc Ly lập tức chuyển chủ đề.