Ôn Khanh Mộ dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Tô Lạc Ly, thỉnh thoảng cũng dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt mình, một người đàn ông cao to như anh không cần phải tốn sức nhưng trông có vẻ còn đổ nhiều mồ hôi hơn cả Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, cố lên!”
Tam Tam bị đánh thức cũng chạy xuống từ trên gác mái, vừa định bước vào phòng thì bị Tô Kiêm Mặc bế lên.
“Sao cháu lại chạy xuống đây? Mẹ cháu đang sinh em gái cho cháu, tối nay em gái sẽ chào đời. Cháu ngoan ngoãn lên lầu đi, ngủ một giấc là có thể nhìn thấy em gái rồi.”
Đúng lúc này, tiếng hét của Tô Lạc Ly đột nhiên vang lên trong phòng.
“Á… đau quá!”
Tam Tam lập tức chỉ vào trong phòng.
Tô Kiêm Mặc cũng không biết phải giải thích thế nào với một đứa trẻ.
“Tam Tam, mẹ sinh em gái rất vất vả, lúc sinh cháu cũng như vậy, sẽ rất đau đớn, bây giờ cháu lên lầu đi.” Tô Kiêm Mặc định bế Tam Tam trở lại phòng, nhưng Tam Tam lại nhất quyết không chịu.
Ôn Hạo cũng nói: “Tam Tam ngoan, ngày mai là có thể nhìn thấy em gái rồi.”
Tam Tam lại lắc đầu, giãy giụa khỏi lồng ngực Tô Kiêm Mặc và đòi xuống dưới, sau đó đứng trước cửa.
“Mẹ ơi cố lên!” Tam Tam vừa đập cửa vừa hô vào bên trong.
Cả Tô Kiêm Mặc và Ôn Hạo đều rất kinh ngạc, phải biết là kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, đã gần nửa năm Tam Tam đều không nói gì.
Hiển nhiên là Tô Lạc Ly ở trong phòng cũng nghe thấy.
Tô Lạc Ly vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, cô nắm chặt cánh tay của Ôn Khanh Mộ và dùng hết sức lực của cơ thể.
Tiếng trẻ con khóc vang lên, cuối cùng bé cưng cũng đã ra đời.
Đêm nay Tô Lạc Ly thực sự đã quá mệt mỏi, sau khi dì Hứa xử lý xong bước cuối cùng, Tô Lạc Ly đã yếu ớt ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã trông thấy Ôn Khanh Mộ.
“Ly Ly, em tỉnh rồi à?” Khỏi phải nói Ôn Khanh Mộ vui mừng nhường nào, cả đêm anh đều thấp thỏm lo sợ.
Mặc dù sắc mặt có hơi vàng vọt nhưng Tô Lạc Ly vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Bé cưng đâu rồi?” Tải áp truyện Hola để đọc tiếp nhé!
“Đang ở trên lầu, con bé cứ khóc suốt. Tam Tam nhất quyết muốn em gái ở trong phòng thằng bé, bây giờ đang ở trên gác mái. Em có khát không? Có muốn ăn chút gì không?”
Anh đang nói thì Mục Chỉ Huyên mở cửa và bước vào.
“Lạc Ly đã tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm, con ăn chút gì đi. Dì Hứa cố ý chuẩn bị cho con đấy, dì ấy đã mệt mỏi cả đêm, bây giờ mới về, có lẽ một lát nữa lại tới.”
Ôn Khanh Mộ đỡ Tô Lạc Ly ngồi thẳng dậy.
“Ăn ít đồ thì phải xuống giường đi lại một chút, dì Hứa của con đã cố ý dặn vậy đó.”
“Đã yếu như vậy thì đi lại kiểu gì?” Ôn Khanh Mộ lập tức phản bác.
“Con thì biết cái gì! Phụ nữ sau khi sinh đều là như vậy! Uổng công con đã một lần làm bố!” Mục Chỉ Huyên lập tức quở trách: “Mau lên lầu xem con gái cưng của con đi, mấy người kia đều không biết thay tã!”
Trong nhà chỉ có tổng cộng vài người, Mục Chỉ Huyên còn bận chăm sóc Tô Lạc Ly, còn lại đều là đàn ông nên chẳng có ai có tác dụng gì.