Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115 Tôi yêu anh chết mất


Một tiếng hét vang vọng trong núi sâu.


KG: Lợn rừng phát ra tiếng kêu đau đớn.


Tô Lạc Ly mở mắt, cô nhìn không quá rõ, nhưng có thể cảm thấy dường như sư tử đang ngoạm lấy lợn rừng.


Kêu vài tiếng, lợn rừng đã đi đời nhà ma.


Một bóng màu trắng chạy ra, dường như đang chia bữa đêm với sư tử.


“Trèo lên cây làm gì? Còn không xuống maul”


Giọng nói quen thuộc này…


Tô Lạc Ly quay đầu lại nhìn, Ôn Khanh Mộ đứng ở dưới gốc cây!


TH Không đợi Tô Lạc Ly nói hết, cô liền cảm thấy cả người đang tụt xuống.


“AT Tô Lạc Ly nhanh chóng tụt xuống, Ôn Khanh Mộ liền ôm cô vào lòng.


Hai lần suýt chút nữa mất mạng trong miệng thú, lại trượt xuống khỏi cây, tối nay của Tô Lạc Ly quả thật kinh hồn bạt vía.


Khoảnh khác nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, phòng tuyến tâm lý cả người cô chớp mắt liền sụp đổi Cô chỉ là một cô bé hai mươi hai tuổi thôi!


Thoát khỏi đàn sói, lại suýt chút nữa mất mạng trong miệng thú dữ, tối nay quả thật chấn động lòng người!


Đổi là người khác, chác là đã sớm sợ phát ngất.


Tô Lạc Ly khóc nức nở trong lòng Ôn Khanh Mộ.


Cô ôm chặt lấy Ôn Khanh Mộ, dường như đang túm lấy ngọn cỏ cứu mạng.


“Sao anh không tới sớm hơn chứ? Tôi sắp bị dọa chết khiếp rồi!” Tô Lạc Ly vừa khóc vừa nói.


Ôn Khanh Mộ bị Tô Lạc Ly ôm chặt lấy, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm chặt lấy anh!


Anh khẽ vuốt tóc cô.


“Không sao rồi, không sao rồi”


Tô Lạc Ly càng khóc to hơn, vừa rồi khi gặp đàn sói, cô cũng muốn khóc, cô gái nào thấy trận thế như vậy còn có thể giữ bình tĩnh chứ?


Hiện giờ tất cả nguy hiểm đểu giải trừ rồi, cảm xúc căng thẳng tột độ của cô chớp mắt được giải tỏa.


Vừa nước mắt vừa nước mũi.


Ý thức được Tô Lạc Ly vừa khóc vừa chảy nước mũi, Ôn Khanh Mộ bỗng nhíu mày.


“Tô Lạc Ly! Cô đừng bôi nước mắt với nước mũi lên người tôi!”


Tô Lạc Ly chỉ để ý khóc, căn bản không nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói gì.


“Này, Tô Lạc Ly, đừng làm bẩn quần áo của tôi!”


Ôn Khanh Mộ vừa muốn ôm Tô Lạc Ly mãi như này, vừa không muốn cô làm bẩn quần áo của mình, tiến thoái lưỡng nan.


Tô Lạc Ly đã khóc hòm hòm, buông Ôn Khanh Mộ ra.


Ôn Khanh Mộ thấy áo trước ngực bẩn một mảng.


“Vừa nước mắt, vừa nước mũi, Tô Lạc Ly, cô xem chuyện tốt cô làm này!”


Tô Lạc Ly nhăn mũi.


Anh có phải đàn ông không thế?


Cô vừa trải qua vài lần khảo nghiệm sống chết, vậy mà anh còn tính toán chuyện làm bẩn quần áo với cô.


Ôn Khanh Mộ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn quần áo của mình, chuẩn bị ôm lấy Tô Lạc Ly.


Tô Lạc Ly trực tiếp tránh đi.


“Tôi vẫn nên tránh anh xa một chút, tránh làm bẩn quần áo của anh!” Tô Lạc Ly xoay người, quên mất chân mình còn bị thương.


Tn Cô lập tức ngồi xổm xuống.


“Sao thế? Bị thương ở đâu?”


“Chân”


Ôn Khanh Mộ đỡ Tô Lạc Ly ngồi xuống, nhấc bên chân bị thương của cô lên.


“Thử động đậy xem”


“A..” Chân vừa cử động, liền một trận đau đớn.


“Vẫn may, không tổn thương đến xương, chắc là treo.


chân”


“Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Hay là quay về đi?”


“Quay về?”


Ôn Khanh Mộ cười: “Cô biết giờ chúng ta ở đâu không?”


“Chắc là sắp xuống núi rồi? Vừa rồi tôi cứ đi xuống theo hướng này, chắc là sắp đến chân núi rồi”


Ôn Khanh Mộ nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tô Lạc.


Ly, thật sự cô không hổ thẹn với hai chữ “mù đường”!


“Cô đừng có nói với tôi, muốn xuống núi thì cứ đi thẳng xuống”


“Lẽ nào không phải sao?”


Tô Lạc Ly chớp mắt, lên núi thì đi lên, xuống núi thì đi xuống mà!


Ôn Khanh Mộ thật sự cười không được mà khóc cũng không xong, cô thật sự là mù đường có đảng cấp mài!


“Làm ơn đi, đường lên núi, có lúc cũng có dốc đi xuống, đường xuống núi cũng có dốc đi lên, địa thế núi Thương Khung hiểm yếu, đặc biệt như thế, vị trí hiện giờ của chúng ta đã gần tới nơi sâu nhất trong núi rồi, lúc trước.


tôi đã nhắc nhở đoàn phim, chỉ quay ở chân núi là được, kết quả bọn họ không nghe, cứ đòi đi vào, mà còn chọn hướng tây nam cách nơi sâu nhất của ngọn núi gần nhất nữal”


“Hả?”


“Nếu cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ, giờ tôi còn có thể đưa cô đi, nhưng bây g Lời phía sau, Ôn Khanh Mộ không nói nữa.


“Vậy… Làm sao giờ?”


“Còn có thể làm gì nữa, qua một đêm ở đây, nếu tôi tùy tiện đưa cô đi, trên đường gặp phải thú dữ, tôi cũng không bảo vệ được cô.”


Tô Lạc Ly nhìn về phía chú sư tử vàng đang ăn lợn rừng ở bên cạnh.


“Chúng ta có sư tử mài”


Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy trong núi này chỉ có một con sư tử thôi sao?”


Tô Lạc Ly câm như hến.


Lúc đầu, Ôn Khanh Mộ cũng cho rằng ở trong khu núi này sợ là chỉ có một chú sư tử của anh, mãi cho tới một lần phát hiện sư tử bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, anh mới phát hiện trong núi này còn có thú dữ hung mãnh hơn nữa.


Vì thế, hiện giờ, ở đây chờ tới khi trời sáng là cách tốt nhất.


Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Lạc Ly vô thức ôm chặt cánh tay mình.


Trong núi cực kì lạnh.


Ban ngày, cực kì mát mẻ, khi quay phim bọn họ còn nói, nếu ngày nào cũng quay phim ở đây thì tốt biết mấy, cực kì mát.


Kết quả giờ gặp báo ứng!


“King, lại đây!”


Sư tử vàng lập tức lắc người đi tới.


“Nằm xuống” Ôn Khanh Mộ ra lệnh, sư tử vàng liền nằm im tại chỗ.


Ôn Khanh Mộ ôm lấy Tô Lạc Ly, đê cô dựa lên người sư tử vàng, trên người sư tử có lớp lông dày, rất mềm.


“Gô nghỉ ngơi trước, tôi đi đánh lửa”


Vì không phải lần đầu thấy sư tử, Tô Lạc Ly cũng không sợ như trước, ngược lại có sư tử chắn gió cho cô, trên người lại ấm áp, khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều.


Vua sói trắng cũng đi tới, cặp mắt màu lục như ngọc lục bảo trong màn đêm tối tăm.


Tô Lạc Ly vuốt lông nó.


“Thì ra vừa rồi là mày cứu tao à, cảm ơn”


Ôn Khanh Mộ đang đánh lửa nghe thấy lời này, không khỏi ngẩng đầu lên.


“Người cứu cô rõ ràng là tôi! Sao cô không cảm ơn tôi?”


Tô Lạc Ly cười lúng túng, có cần so sánh từng ly từng tý với một con sói không?


“Vậy tôi cảm ơn anh!”


“Có phải tôi từng nói tôi không nhận cảm ơn suông không?”


“Chồng ơi, chồng à, anh là chồng tôi đó! Là người chồng gần gũi nhất! Tôi yêu anh chết mất!” Nói xong, Tô Lạc Ly trợn trắng mắt.


Ôn Khanh Mộ cười, tiếp tục đánh lửa.


Đánh được lửa, xung quanh cũng ấm áp hơn.


Thế nhưng, bỗng có âm thanh không hài hòa truyền tới.


“Ùng ục..”


Tô Lạc Ly liền hắng giọng hai tiếng, có ý che giấu âm thanh truyền ra từ bụng mình.


Vì điều kiện trong núi rất khó khăn, sáng bọn họ chỉ mang theo cơm hộp, vì bốn giờ hơn đã xuất phát, cơm hộp chuẩn bị từ tối hôm trước, chờ tới trưa lấy ra đã thiu rồi.


Tô Lạc Ly nhịn không ăn, chỉ có bữa sáng ăn một chút, quay phim lại tốn sức như thế.


“Ùng ục..”


Cái bụng kém cỏi này lại kêu lên lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK