Ôn Khanh Mộ thở dài thườn thượt, anh ngồi dậy, quay đầu nhìn Tô Lạc Ly vẫn luôn bịt tai và còn nằm quay lưng lại với mình, sau đó anh chỉnh chăn lại cho cô.
Tô Lạc Ly đang phiền muộn trong lòng cũng muốn ổn định lại cảm xúc.
Ôn Khanh Mộ vén chăn ra rồi bước xuống giường.
Tô Lạc Ly cũng không biết anh muốn làm gì, cô vẫn luôn giả vờ ngủ, một lúc lâu sau Ôn Khanh Mộ mới rón ra rón rén ra ngoài.
“Người đàn ông này ra ngoài làm gì vậy?” Tô Lạc Ly cũng không muốn bận tâm, có lẽ chỉ có bản thân anh mới tự điều tiết loại chuyện này được thôi, có thể quen được thì tốt.
Nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy Ôn Khanh Mộ quay về, Tô Lạc Ly cũng không ngủ được, bèn đứng dậy và kéo rèm ra nhìn, kết quả là cô nhìn thấy cái gì kia?
Ôn Khanh Mộ mặc bộ đồ thể thao, đang chạy bộ trong sân.
Tô Lạc Ly che miệng bật cười, người đàn ông này luôn tràn đầy tinh thần và thể lực, ra ngoài chạy bộ cũng tốt, có thể giải phóng bớt tinh thần và thể lực thì có lẽ nhu cầu quan hệ cũng sẽ không còn lớn như vậy.
Cô ngáp một cái rồi ra ngoài, dặn người giúp việc lát nữa chuẩn bị một ít đồ ăn khuya cho Ôn Khanh Mộ, còn mình thì quay về giường ngủ.
Những ngày tháng như vậy kéo dài khoảng ba ngày, buổi tối lúc Ôn Khanh Mộ không chịu nổi nữa thì ra ngoài chạy bộ. Nhưng hơn nửa đêm chạy bộ như thế cũng khiến sắc mặt của anh rất kém.
Nhưng như vậy cũng tốt, Ôn Khanh Mộ có thể ngủ trưa với Tô Lạc Ly.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường lớn trong phòng.
Tô Lạc Ly tỉnh lại trước, cô thấy Ôn Khanh Mộ đang nằm bên cạnh mình thì nhẹ nhàng ghé mình lại sát người anh, sau đó nhẹ nhàng nằm nghịch với tóc của anh.
“Đừng ghé sát vào người anh như thế…”
Tô Lạc Ly hơi giật mình, cô vỗ nhẹ vào vai Ôn Khanh Mộ: “Anh không ngủ à?”
“Anh tỉnh từ lâu rồi, đã bao giờ anh ngủ đến trưa đâu?” Ôn Khanh Mộ khẽ dụi mắt rồi mở mắt ra.
“Nhưng mà đêm qua anh đã chạy đến tận hơn nửa đêm mà, bây giờ anh có mệt không?” Tô Lạc Ly nhìn quầng thâm đen dưới mắt của Ôn Khanh Mộ thì chỉ thấy xót cho anh. Cô thật sự sợ rằng anh cứ làm việc cả ngày lẫn đêm như vậy thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi mất.
Ôn Khanh Mộ đẩy nhẹ Tô Lạc Ly ra: “Em đừng nằm sát vào người anh như thế, em không biết là em ghé sát người vào anh như thế sẽ khiến anh không thể chịu nổi à?”
Tô Lạc Ly bĩu môi, nằm dịch về phía sau: “Làm gì có người nào như anh chứ? Vợ mình mang thai mà anh còn đòi giữ khoảng cách.”
“Anh sợ là em ghé sát vào người anh quá thì sẽ khiến anh muốn làm việc với em còn gì.”
Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói thì việc ngừng chuyện chăn gối lại là một điều rất khó khăn, trước kia đang được thả cửa, bây giờ bỗng nhiên bảo anh ngừng lại, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu.
“Đáng ra trước kia em không nên nghe anh, cứ mỗi lần anh muốn là lại cho anh ngay, đáng ra nên cho anh tập dừng chuyện chăn gối lại!” Tô Lạc Ly vừa nói vừa đấm vào lưng Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ quay người lại, trừng mắt với Tô Lạc Ly: “Em có còn lương tâm không vậy? Em là vợ anh, việc cúi người hầu hạ anh là nghĩa vụ của em đấy, hiểu chưa? Đáng ra lúc có thể để cho anh làm, em nên để anh làm thêm mấy lần nữa mới phải.”
Tô Lạc Ly mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve phần quầng thâm dưới mắt của Ôn Khanh Mộ.