“Là tôi.”
Nghe thấy giọng của Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên.
“Ly Ly sao rồi, cô ấy tỉnh lại chưa?”
“Cậu quan tâm cô ấy như thế thì sao không đến bên giường cô ấy mà trông chừng đi? Đống công việc này quan trọng với cậu đến thế à? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu làm việc chăm chỉ như thế này chứ?”
“Tôi bảo anh trả lời câu hỏi của tôi sao anh lại nói luyên thuyên nhiều thế? Rốt cuộc thì Ly Ly sao rồi?”
“Cô ấy phải sang tận đây để nhìn cậu thì mới yên tâm được, mà cô ấy cũng rất thắc mắc, bảo là nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ ngồi cạnh giường cô ấy để trông chừng, vậy nên tôi có nói thế nào thì cô ấy cũng không chịu tin. Mãi đến khi sang đây thấy cậu rồi thì cô ấy mới yên tâm.”
Nghe anh ta nói vậy, Ôn Khanh Mộ thầm cảm thấy rất xúc động: “Anh phải theo dõi cô ấy cho kỹ vào. Bác sĩ nói là mấy ngày tới phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn ngon, ngủ kỹ.”
“Sao cậu không tự đi mà nói?”
“Tôi bảo anh đi nói thì anh đi nói đi! Anh không thấy là tôi đang bận bao nhiêu việc đây à?”
Ôn Khanh Mộ lại tiếp tục cúi đầu xuống phê duyệt các loại hợp đồng.
“Lạc Ly sẽ không ghét bỏ cậu đâu.” Giản Ngọc cảm thấy cậu em trai này đúng là kẻ lạ đời.
“Luyên thuyên, tất nhiên là cô ấy sẽ không ghét bỏ tôi rồi, trong mắt cô ấy tôi luôn là người đàn ông hoàn bảo, có một không hai!”
Khí thế của Ôn Khanh Mộ rất dũng mãnh.
“Đã vậy rồi thì cậu còn lo cái quái gì vậy?”
“Tôi có lo gì đâu, tôi chẳng lo gì cả! Chẳng qua là tôi đang bận thôi, anh không thấy à? Mắt của anh có vấn đề rồi sao? Nói xong chuyện rồi thì đi đi!”
Ôn Khanh Mộ ra lệnh đuổi khách.
Giản Ngọc thở dài một hơi rồi ra ngoài.
Sau ba tháng bôn ba bên ngoài, cuối cùng thì Tô Lạc Ly cũng trở về nhà mình.
Mọi chuyện đều rất ổn, tâm trạng của Tô Lạc Ly rất tốt, cộng thêm nồi súp bổ dưỡng của dì Phương, chẳng bao lâu sau Tô Lạc Ly đã hồi phục lại, mặt mũi cũng hồng hào, khỏe mạnh như ban đầu.
Nhưng vì mấy tháng vừa rồi cô đã không tích cực bổ dưỡng nên bụng của cô vẫn không lớn thêm chút nào.
Có điều, Tô Lạc Ly cảm thấy rất kỳ quặc khi đã ba ngày liền rồi mà cô vẫn chưa thấy Ôn Khanh Mộ đâu.
Vì bác sĩ đã dặn cô nên ngày nào cô cũng chỉ nằm yên trên giường, không đi ra ngoài, mà buổi tối Ôn Khanh Mộ thường quay về khi cô đã ngủ, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Ôn Khanh Mộ đã rời đi rồi.
Mới đầu cô chỉ nghĩ là do Ôn Khanh Mộ quá bận rộn nên cô cũng không đến làm phiền anh.
Nhưng về sau cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó là lạ.
Ngày thứ tư, Giản Ngọc đến thông báo cho cô rằng bác sĩ đã dặn cô là hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Vì lần trước cô đã bị chảy máu, không thể vận động được nên không thể đến bệnh viện kiểm tra kỹ.
“May quá, em đang sắp buồn chết rồi, giờ đi khám, tiện thể hít thở chút không khí bên ngoài luôn. Nhưng mà anh cả, sao anh lại đến thông báo cho em? Anh ấy không đi à?”
“Cậu ta… vẫn bận nhiều việc lắm, nên anh sẽ đi cùng em.” Giản Ngọc cũng không biết nên nói gì về Ôn Khanh Mộ nữa.