Tô Lạc Ly đi tới bên cạnh Tô Nhược Vân: “Hi vọng lần sau tôi giành được giải, cô vẫn có vốn để lên trao giải.”
“Cô có ý gì? Tô Lạc Ly, cô đã xong hết chưa?!” Tô Nhược Vân bỗng chốc kinh ngạc, người phụ nữ này muốn làm gì?
“Chưa xong, mối thù giết em trai không đội trời chung!”
“Tô Kiêm Mặc là bệnh chết, liên quan gì đến tôi?” Tô Nhược Vân vô thức nắm lấy mặt Phật Ngọc trước ngực.
“Liên quan gì đến cô thì cô rõ hơn tôi mà.”
“Tôi nói cho cô biết, cô không thắng được tôi đâu.”
“Vậy thì chờ xem!” Tô Lạc Ly không thèm nhìn Tô Nhược Vân mà đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngồi vào xe, Tô Lạc Ly cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, tránh để mình trông quá thảm hại.
Từ Tinh Như vẫn có thể thấy được sự thất vọng của Tô Lạc Ly, cô ta nhẹ nhàng vỗ bả vai cô.
“Lạc Ly, thắng thua là chuyện bình thường, lần này không được giải thì lần sau tiếp tục cố gắng.
“Chị Tinh Như, em không sao.”
“Thực ra tôi cảm thấy, nếu chọn một người giữa cô với Tiêu Mạch Nhiên, mặc dù đúng là trình độ hai người ngang nhau, nhưng cân nhắc kỹ thì cô kiểm soát vai diễn khá tốt, còn Tiêu Mạch Nhiên diễn hơi quá.”
“Diễn xuất của chị Mạch Nhiên rất tốt, chị ấy quay cũng chịu nhiều vất vả, giành được giải cũng đúng thôi.”
“Được, cô đã nói vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, cố gắng điều chỉnh bản thân nhé.”
Đi được nửa đường, Từ Tinh Như xuống xe, tài xế chở Tô Lạc Ly về khu Rainbow.
Đứng trước cửa nhà mình, Tô Lạc Ly không vào ngay, cô phải giải thích với Ôn Khanh Mộ thế nào đây?
Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô lấy chìa khóa mở cửa. Mặc dù đã rất muộn rồi nhưng Lê Hoa và dì Phương vẫn chưa ngủ vì biết Tô Lạc Ly đi tham dự lễ trao giải.
Cô vừa vào cửa, Lê Hoa đã chạy tới: “Cúp thưởng đâu? Mợ chủ, tôi muốn xem cúp, nghe nói cúp của giải Kim Lang là vàng ròng!”
Tô Lạc Ly nghe Lê Hoa nói thế thì càng thất vọng, dường như dì Phương nhận ra sự bối rối của Tô Lạc Ly nên lập tức nháy mắt ra hiệu với Lê Hoa.
“Không sao, diễn xuất của mợ chủ xuất sắc, lần sau chắc chắn có thể giành được giải. Mợ chủ, mợ ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi, hai người nghỉ ngơi sớm đi, tôi lên lầu đây.”
Tô Lạc Ly cúi đầu đi lên lầu.
Lê Hoa thở dài: “Tiếc thật.”
“Đừng nói nữa, trong lòng mợ chủ không vui rồi!”
Bước chân Tô Lạc Ly vô cùng nặng nề, ngay cả Lê Hoa cũng đầy trông chờ như vậy thì càng khỏi phải nói đến Ôn Khanh Mộ.
Cô khẽ đẩy cửa phòng ngủ, chỉ mở hé trước, thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên giường đợi cô, lúc này cô mới mở toang cửa ra.
“Vợ yêu về rồi à?”
Tô Lạc Ly mếu máo đi tới bên giường, nhào thẳng vào lòng Ôn Khanh Mộ.