“Cậu ta không sao đâu mà, ngay cả lời anh cả nói mà em cũng không tin à? Ở công ty có quá nhiều việc nên cậu ấy đang bận thôi.”
“Không thể nào, chắc chắn là anh đang lừa em! Dù có nhiều công việc đến mấy thì anh ấy cũng phải qua thăm em trước chứ!”
Về chuyện này thì trước giờ Tô Lạc Ly luôn chắc chắn.
“Chuyện này…”
Tô Lạc Ly vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, Giản Ngọc lập tức cản cô lại.
“Cậu ta không sao thật mà! Em muốn anh nói thế nào thì em mới chịu tin đây? Bác sĩ nói là bây giờ em phải nằm nghỉ ngơi trên giường!”
“Em muốn thấy anh ấy tận mắt thì mới tin!”
Giản Ngọc không thuyết phục nổi Tô Lạc Ly, đành phải dẫn cô đến thư phòng.
Cửa thư phòng có một khe hở, nhìn qua khe hở đó, có thể thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi ở bàn, giải quyết các loại tài liệu.
Các loại văn bản tài liệu chất cao như một ngọn núi nhỏ, gần như lấp kín cả Ôn Khanh Mộ rồi.
Mãi đến khi tận mắt thấy Ôn Khanh Mộ thì Tô Lạc Ly mới cảm thấy yên tâm hơn.
“Thấy thì cũng đã thấy rồi, anh không lừa em mà. Cậu ấy không sao cả, chỉ bị bận quá thôi, em mau về nghỉ ngơi đi!”
Giản Ngọc vội vàng giục cô.
Lúc này Tô Lạc Ly mới thỏa mãn quay lại phòng ngủ, lại nằm xuống giường. Tất nhiên là cô cũng không muốn mình bị sao cả.
“Bác sĩ nói là mấy ngày tới em phải nằm yên trên giường để nghỉ ngơi, nên là em đừng có mà cậy mạnh đấy nhé.”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly vẫn còn rất nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cô vẫn xinh đẹp như trước.
“Em biết rồi, nhưng mà phong ấn của anh ấy đã được giải chưa?”
Đây mới là vấn đề mà Tô Lạc Ly quan tâm đến nhất, nếu như chưa giải trừ được phong ấn thì chuyến đi này của các cô coi như công cốc rồi.
“Phong ấn đã được giải trừ rồi… Nhưng mà tình trạng của Ôn Khanh Mộ…” Giản Ngọc cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Có vấn đề gì ạ?” Tô Lạc Ly quay đầu sang hỏi anh ta.
“Không có vấn đề gì cả, nhưng có vẻ như bây giờ cậu ta còn chưa quen với cơ thể của mình lắm, cũng chưa chấp nhận hẳn về mặt tâm lý, chắc là sẽ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thì mới quen được. Em đừng quá sốt ruột.”
Nghe thấy Giản Ngọc nói vậy thì Tô Lạc Ly cũng thấy yên tâm hơn: “Chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì là tốt rồi, cứ để anh ấy từ từ làm quen đi.”
Lê Hoa chuẩn bị một bát súp bổ dưỡng và ít đồ ăn rồi bưng lên cho Tô Lạc Ly.
Tâm trạng tốt nên khấu vị của Tô Lạc Ly cũng không quá tệ.
Thấy Tô Lạc Ly đang ngồi ăn ngon lành, Giản Ngọc cũng rời khỏi phòng ngủ.
Trong thư phòng, Ôn Khanh Mộ vẫn đang vùi đầu vào công việc.
Giản Ngọc không gõ cửa mà cứ thế đi thẳng vào trong thư phòng.
Ôn Khanh Mộ nghe thấy có tiếng bước chân, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi đã dặn là nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được vào đây rồi cơ mà!”