“Bà là người đã phụ trách phẫu thuật phá thai của tôi à?”
Y tá trẻ đã đi ra ngoài, Tô Lạc Ly cũng không cần phải che giấu tâm trạng của mình nữa.
Chung Vũ Lăng hơi sững người sau đó chỉ cười với vẻ xấu hổ.
“Mợ Ôn nói gì vậy? Mợ đã phẫu thuật phá thai bao giờ thế?”
“Đừng có cố lừa tôi nữa, y tá trẻ vừa dẫn tôi tới đã nói hết tất cả mọi chuyện cho tôi rồi”
Chung Vũ Lăng yên lặng một lúc rồi mở cửa ra.
Tô Lạc Ly đi vào.
Chung Vũ Lăng ngồi trước bàn làm việc, bà ta cũng biết, chuyện này không thể giấu mãi được.
Tô Lạc Ly ngồi đối diện Chung Vũ Lăng.
“Bác sĩ Chung, bà là bác sĩ, mà bác sĩ thì phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình, tôi có quyền được biết về tất cả những gì đã xảy ra với mình ở bệnh viện”
Chung Vũ Lăng thầm thở dài.
“Mợ Ôn, mọi chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, có cần thiết phải truy cứu lại không? Mợ chỉ cần điều dưỡng lại cơ thể thì vẫn có thể sinh con được”
Tô Lạc Ly đau khổ nhắm mắt lại, cố gắng không để mình rơi nước mắt.
“Tôi biết, chắc chắn là anh ấy đã bảo mọi người rằng không được nói với tối dù chỉ một chữ, tôi cũng không muốn làm khó mọi người. Bà yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết rằng bà đã kể cho tôi mọi chuyện. Bây giờ bà nói đi, tôi đã từng phẫu thuật phá thai thật à?”
Chung Vũ Lăng khẽ gật đầu.
“Vâng”
“Lúc ấy cái thai đã được mấy tháng rồi?”
“Gần ba tháng
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, hóa ra là đã lâu đến vậy rồi, thế mà cô lại chẳng biết gì cả!
“Thời gian mang thai được tính từ kỳ kinh cuối cùng của cô, bản thân cô cũng vô ý, bị chậm kinh từng ấy tháng mà cũng chẳng biết gì cả, đáng ra khi đó cô cũng đã bắt đầu có những phản ứng nôn nghén rồi.”
Tô Lạc Ly đưa tay ra chống đầu.
Đúng vậy, cô đã từng nôn nghén rồi, nhưng cô lại chẳng biết gì cả.
“Khi đó, vào mỗi sáng tôi đều cảm thấy hơi buồn nôn, cũng từng nghĩ là có lẽ mình mang thai rồi. Nhưng khi đó tôi bận quá nên không kiểm tra thử lần nào.”
Giọng của Tô Lạc Ly hơi nghẹn ngào.
Cô không kiềm chế được bản thân, nước mắt cứ thế trào ra.
Chung Vũ Lăng lập tức đưa khăn tay cho cô.
“Khi tôi tới thì đã sảy thai rồi hay anh ấy đã quyết định phá thai vậy?”
Đây là điều mà Tô Lạc Ly quan tâm nhất.
Đứa bé bị sảy là do cô bị đánh, hay là do anh đã chủ động muốn giết chết con của mình?
“Lúc cô đến thì đã có hiện tượng mất máu rồi, nếu không được đưa đến kịp thì có lẽ đã qua đời vì mất quá nhiều máu rồi” Chung Vũ Lăng thật thà trả lời.
“Mất máu nhiều? Tại sao lại thế?”
Tô Lạc Ly không ngờ rằng mình đã từng đi một vòng quanh địa ngục như vậy.
“Theo như tôi đoán thì có vẻ như cô đã từng có dấu hiệu sảy thai rồi. Trong lúc nói chuyện với sếp Ôn thì tôi được biết là cô vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, đó cũng chính là nguyên nhân chính khiến cô sảy thai, sau đó cộng thêm vết thương bên ngoài nữa nên mới dẫn đến tình trạng mất quá nhiều máu. Có thể nói thế này sẽ hơi khó nghe, nhưng lựa chọn phá đứa bé này đi là phương án tốt nhất rồi, cô dùng thuốc tránh thai lâu như vậy, chắc chắn là không thể sinh được đưa bé đó ra đâu.”
Đồng tử của Tô Lạc Ly bỗng mở to ra.
Hóa ra, nguyên nhân chính lại là những bát thuốc tránh thai đó!
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Tô Lạc Ly chống tay lên bàn, đứng lên như một cái xác không hồn.
Cô đi ra ngoài với ánh mắt đờ đẫn.
“Mợ Ôn! Mợ Ôn!”
Chung Vũ Lăng gọi với cô từ phía sau, nhưng Tô Lạc Ly lại lờ đi như không hề nghe thấy gì, cứ vậy mà đi ra bên ngoài.
Vốn dĩ Chung Vũ Lăng còn định đuổi theo cô ra ngoài, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của bà ta lại đổ chuông, bên phòng cấp cứu mời bà ta sang bên đó để hội chẩn, bà ta không thể gạt việc đó sang một bên bởi nghề nghiệp chính của bà ta là chữa bệnh cứu người. Chung Thiên Lăng không nghĩ gì nhiều, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Tô Lạc Ly hốt hoảng quay về xe.
Trong đầu cô toàn là những từ lúc nãy cố đã nghe:
Phá thai, mất máu, thuốc tránh thai…
“Mợ chủ, bây giờ chúng ta về nhà à?” Ông Trần lên tiếng hỏi.
Tô Lạc Ly ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn.
“Mợ chủ! Mợ chủ!” Ông Trần gọi cô hai ba câu liên tiếp: “Mợ chủ, mợ không sao đấy chứ?”
“Đến tập đoàn Dark Reign đi”
“Vâng thưa mợ chủ”
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng lên tiếng, ông Trần nghe thấy mệnh lệnh đó thì lập tức nổ máy.
Ông Trần nghĩ thầm, có khi nào mợ chủ bị bệnh gì rồi cần phải đến nói với Ôn Khanh Mộ, nhưng anh cũng không tiện hỏi.
Tô Lạc Ly vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sau đó cứ thế mà ngả người vào ghế.
Cô nhẹ nhàng nhấc tay lên, xoa bụng mình.
Trước kia, đã từng có một sinh mệnh nhỏ ở đây.
Chỉ thoáng chốc, nước mắt đã lăn dài từ khóe mắt cô xuống.
Chỉ tiếc rằng đứa bé này đã biến mất trước cả khi cô biết đến sự hiện diện của nó.
Tô Lạc Ly cắn chặt môi.
Cô nhớ lại những gì đã từng xảy ra vào khoảng thời gian đó.
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Hóa ra, đứa con mà cô hằng ao ước đã từng ở gần cô đến vậy.
Lúc này, Tô Lạc Ly đã mất hết can đảm rồi.
Suy nghĩ trong đầu cô rất loạn, cô có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Những gì đã xảy ra trong những ngày về rồi đều hiện lại trong đầu cô như một thước phim.
Thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy sự phẫn nộ tràn đầy trong lòng mình, thậm chí, còn có cả cảm giác oán hận xen lẫn vào đó nữa.
Anh đã tự tay giết chết con của hai người!
Đây là một sự thật mà hai người không cần phải bàn cãi gì nữa rồi!
Anh lừa cô rằng mình muốn sinh con, nhưng đồng thời lại lén cho cô uống thuốc tránh thai, để phá hủy cơ thể cô!
Ngoài mặt thì anh đối xử với cô rất tốt, nhưng đồng thời anh lại nói dối có chuyện phá thai.
Đến tận lúc này, Tô Lạc Ly vẫn không hiểu lắm, rốt cuộc thì câu nói nào của Ôn Khanh Mộ là thật, câu nào là giả?
người! Anh luôn miệng nói yêu cô, nhưng rồi lại tự tay giết chết con của hai
Đáng ra, ngay từ đầu cô đã không nên hy vọng vào anh nhiều đến thế.
“Mợ chủ, mợ chủ!”
Tô Lạc Ly hoàn hồn lại, sau đó lập tức lau đi những dòng nước mắt trên mặt mình.
“Đến nơi rồi ạ.”
Tô Lạc Ly đeo kính râm lên, xuống xe, đi thẳng vào tập đoàn Dark Reign từ cửa sau.
Cô đi thang máy đến thẳng phòng chủ tịch, sau đó đứng ở cửa ra vào, gõ cửa vài cái.
Nhưng lại không có người nào đáp lại cả, cô thử đẩy cửa thì thấy cửa khóa.
“Mợ chủ?” Doãn Cẩn phát hiện ra Tô Lạc Ly.
“Sếp Ôn đâu?”
“Sếp Ôn đang họp ở phòng họp, mợ chủ đợi một lúc để tôi mở cửa văn phòng cho mợ”
Nói xong, Doãn Cẩn liền đi đến.
“Không cần, nói cho tôi biết xem phòng họp ở đâu đi”
“Chủ tịch Ôn vừa mới vào họp thôi, chắc phải đợi lúc nữa, hay là mợ chủ cứ vào văn phòng đợi một lát đi ạ”.
Doãn Cẩn thấy giọng điệu của Tô Lạc Ly không ổn lắm thì thầm đoán là có chuyện gì đó, tất nhiên là lúc này anh ta không dám dẫn cô đến gặp Ôn Khanh Mộ rồi.
“Tôi bảo anh dẫn tôi đến phòng họp, anh không nghe rõ à?”
Doãn Cẩn ngẩn ra, dù sao thì trước giờ Tô Lạc Ly luôn nói chuyện với anh ta rất bình tĩnh, chưa bao giờ tức giận thế này. “Tôi tự đi tìm!”
Nói xong, Tô Lạc Ly liền quay người đi về hướng khác. “Mợ chủ, để tôi dẫn cô đi. Nhưng mà cô bình tĩnh lại đi đã. Để tôi gọi sếp Ôn ra gặp cô.
Tô Lạc Ly không nói gì, Doãn Cẩn dẫn cô đi đến tầng có phòng họp. “Mợ chủ, mợ đợi ở đây để tôi đi gọi sếp Ôn.”