“Quần áo của anh đều là do em cởi giúp anh đấy.”
Tô Lạc Ly nhanh chóng nằm xuống, dùng chăn phủ kín người mình.
Cô thực sự cuồng dã như vậy ư?
Chẳng lẽ dưới linh hồn rụt rè của cô còn có một phiên bản cuồng dã?
Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, sao có thể như vậy được?
Ôn Khanh Mộ chỉ mỉm cười, anh nghiêng người nằm bên cạnh Tô Lạc Ly, nhẹ nhàng kéo chăn trên mặt cô ra.
“Có gì mà phải xấu hổ, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi.”
“Anh đừng nói nữa, mất mặt chết đi được!” Tô Lạc Ly lấy tay che mặt.
“Ở trước mặt anh thì không mất mặt, anh rất thích vợ cuồng dã như vậy.”
Tô Lạc Ly càng cảm thấy xấu hổ, “Không được nói nữa, không ai được nhắc lại chuyện tối qua!”
“Được, được, không nhắc thì không nhắc, dù sao thì anh cũng được lời.”
Ôn Khanh Mộ vén lọn tóc lòa xòa trên đầu Tô Lạc Ly ra với vẻ thân mật, sau đó hôn một cái lên trán cô.
“Có phải tối qua em uống say không?” Nhưng trong trí nhớ của Tô Lạc Ly, cô là người chưa bao giờ say.
“Không, em không say, chẳng qua em chỉ giả bộ say để trêu ghẹo anh thôi.” Ôn Khanh Mộ nói câu này với vẻ vô cùng mập mờ.
“Không được nói nữa, nhất định là em say!”
“Là em tự nói trước đấy, cũng không phải anh nói trước.” Ôn Khanh Mộ phát hiện ra rằng dùng ngôn ngữ để trêu chọc vợ mình cũng rất vui.
Tô Lạc Ly suy nghĩ một chút, sau đó xoay người lại nhìn Ôn Khanh Mộ, “Tối qua em đã nói gì?”
“Chẳng phải em đã nói không cho anh nói sao?”
“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, coi như em chưa nói câu đó! Đã mấy giờ rồi, có phải nên dậy rồi không?”
“Hai giờ chiều rồi.”
“Hả?!” Tô Lạc Ly nhanh chóng ngồi dậy, “Đã hai giờ rồi!”
“Có phải em lại muốn quyến rũ anh không, biết mình không mặc quần áo mà lúc nào cũng như vậy.” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng mịn màng của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly lại nhanh chóng nằm xuống, cô quên mất rằng mình đang không mặc gì.
“Không sao, không muốn dậy thì không cần dậy nữa, em ở nhà với anh.”
Dù sao Tô Lạc Ly cũng không muốn dậy, lúc ở trong đoàn phim mỗi ngày cô đều dậy sớm ngủ muộn, cũng đến lúc ngủ nướng rồi.
Ôn Khanh Mộ dịch lại gần Tô Lạc Ly, “Ly Ly, bây giờ em muốn làm chuyện gì nhất?”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ đột nhiên trở nên nghiêm túc, điều này khiến Tô Lạc Ly suy nghĩ rất lâu.
“Em cứ nói lời thật lòng là được, không cần cân nhắc đến anh.”
“Trả thù cho Kiêm Mặc.” Tô Lạc Ly không muốn nói dối, lại càng không muốn nói dối Ôn Khanh Mộ, tất cả những gì bây giờ cô làm chính là vì trả thù.
Kể cả việc cô nhận lời mời đóng “Duy Nương” cũng là vì trả thù.
“Ngoài chuyện này ra thì sao?”
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng ôm eo Ôn Khanh Mộ, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Ở bên anh, kết hôn với anh.”