Tô Lạc Ly nhìn trăng tròn, không khỏi rơi vào trầm tư.
“Cưng à, anh đã hẹn Ôn Khanh Mộ dưới hình thức bắt cóc. Anh tin anh ta sẽ tới nhanh thôi, đến lúc đó em sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta!”
“Em thấy anh thật nhạt nhẽo!”
Không hiểu sao Tô Lạc Ly bỗng thấy căng thẳng, cô còn không biết mình đang sợ hãi điều gì!
“Cục cưng, em không dám nhìn à?”
Lời này của Giản Ngọc đã đánh trúng tâm lý Tô Lạc Ly.
“Có gì không dám chứ? Chỉ là em cảm thấy anh làm vậy rất tức cười! Chưa chắc Ôn Khanh Mộ đã tới, anh từ bỏ đi.” Tô Lạc Ly xoay người định đi.
“Chắc chắn anh ta sẽ đến. Dựa vào những gì anh biết về anh ta, anh bảo anh ta mang một triệu đến thì anh sẽ thả người, anh ta biết anh chỉ bắt cóc tống tiền nên sẽ không báo cảnh sát, vì một triệu với anh ta mà nói chỉ là vài giọt mưa phùn.”
Giản Ngọc khẽ nhướng mày: “Anh ta sẽ gom đủ một triệu nhanh thôi, ngoài ra thấy anh đòi ít như vậy thì anh ta cũng sẽ nghĩ bên anh không nhiều người, nên lại càng lơi là cảnh giác, thêm nữa anh ta là ma cà rồng nên càng không cần người giúp.”
“Anh Ngọc, anh…”
“Lạc Ly, sao đến giờ cháu vẫn cố chấp vậy? Lát nữa cháu sẽ biết sự thật thôi!” Giọng một người đàn ông khác vang lên.
Qua giọng nói, Tô Lạc Ly có thể nhận ra người này là cậu của cô, Hoắc Vũ Long.
“Cậu, hai người thật là…”
Giản Ngọc bước đến bên cạnh Tô Lạc Ly, lấy thứ gì đó trên cổ mình xuống đeo vào cổ cô.
“Cục cưng, đây là răng sói, giống hệt chiếc anh đưa cho em trước đây. Đây là vũ khí tốt nhất để chống lại ma cà rồng! Cắm nó vào tim ma cà rồng thì chúng sẽ không còn sức chống lại nữa!”
Tô Lạc Ly nhìn chiếc răng sói trên cổ mà sững sờ.
Giản Ngọc đặt hai tay lên vai cô.
“Em tin tưởng anh ta như thế thì càng nên nhìn rõ một chút, anh ta sắp đến rồi, bây giờ em trốn trong góc tối quan sát đi.”
Đầu Tô Lạc Ly cực kỳ rối.
Tiếng động cơ ô tô từ nơi không xa vọng lại, ở nơi hoang vắng như này cực kỳ rõ ràng.
Hoắc Vũ Long đưa Tô Lạc Ly vào trong góc tối.
Không biết vì sao Tô Lạc Ly luôn cảm thấy mình như cái xác biết đi, cảm giác như cô đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Ôn Khanh Mộ cầm vali đựng một triệu xuống xe, lúc này mặt trăng đã lên cao, phản chiếu xuống mặt nước biển.
Ôn Khanh Mộ cảm thấy cổ họng hơi khô, anh cố gắng kiềm chế, đôi mắt xanh sáng lên trong đêm tối, giống như hai tia sáng xanh.
Khi nhìn thấy hai tia ánh sáng xanh đó, Tô Lạc Ly đã ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Mặc dù cô biết mắt Ôn Khanh Mộ màu xanh, nhưng cô cũng biết dù là màu xanh giống mắt sói thì phát sáng trong bóng tối như vậy chắc chắn không bình thường.
“Lạc Ly, cháu nhìn rõ rồi chứ?” Hoắc Vũ Long nói nhỏ bên tai Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly không trả lời.
Giản Ngọc bước ra, đứng trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của anh.”
Con ngươi Ôn Khanh Mộ từ từ co rút, đôi mắt xanh biếc như hai bóng ma trong bóng tối.