Ôn Khanh Mộ xoay người lại, hai tên đó đã vào phòng.
Lê Thấm Thấm là một cô gái, hơn nữa còn uống say rồi, chắc chắn không thể chống nổi hai tên đàn ông này.
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!” Trong phòng có tiếng thét chói tai của Lê Thấm Thấm.
“Mẹ nó!” Ôn Khanh Mộ mắng một tiếng rồi quay lại phòng.
Hai tên đô con đó đã bao vây Lê Thấm Thấm bắt đầu động tay động chân, quần áo của Lê Thấm Thấm đã bị cởi ra.
“Em gái, em ở đây một mình có cô đơn không? Để hai anh chăm sóc cho em nhé!”
“Tôi không quen các người, các người đi ra đi! Đừng chạm vào tôi!”
“Cút ra ngoài cho tôi!” Ôn Khanh Mộ đứng trước cửa tức giận quát một tiếng.
“Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ! Chúng tôi tới trước, cậu chờ lát nữa lại nói sau!” Một người đàn ông vạm vỡ kêu lên với Ôn Khanh Mộ ở phía sau, lại giơ tay chỉ về phía Lê Thấm Thấm.
“Các người cút ra ngoài cho tôi!” Ôn Khanh Mộ giận dữ hét lên.
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, “Người anh em này muốn đánh nhau đúng không?”
“Các người có bản lĩnh thì thử xem.” Cho dù bây giờ anh không phải là ma cà rồng nhưng vẫn thừa sức đối phó với hai người đàn ông này.
“Thử thì thử!” Hai người cùng lao về phía Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ chỉ cần vài ba chiêu đã ném hai người ngã xuống đất. Hai người đàn ông vạm vỡ cũng không phải loại người chịu thua thiệt nhưng thấy mình đánh không lại thì mau chóng chịu thua.
“Đại ca, người phụ nữ này là của anh, chúng tôi đánh không lại anh, chúng tôi chịu thua!” Hai người đàn ông vạm vỡ nói xong lại chạy nhanh ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ nhìn Lê Thấm Thấm nằm trên sô pha. Cô nhóc này đã uống say tới mê man bất tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quần áo bị kéo xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Dáng vẻ kia thật gợi cảm mê người.
Ôn Khanh Mộ vỗ nhẹ vào mặt cô ta.
“Cô tỉnh lại đi! Cô tỉnh lại cho tôi!”
“Á? Sao vậy? Uống tiếp đi! Tôi mới uống không bao nhiêu, còn có thể uống được, tôi chắc chắn sẽ không thua!”
Ôn Khanh Mộ thấy dáng vẻ cô ta thế này không ổn rồi. Chỗ quán bar này quá hỗn loạn, nhỡ gặp phải loại người vừa rồi, một cô gái như cô ta chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
“Thật xui xẻo mới gặp phải cô!”
Ôn Khanh Mộ bế Lê Thấm Thấm lên xe của anh.
Anh tìm một khách sạn gần đó, thuê một phòng và ném Lê Thấm Thấm vào trong, lúc này mới trở về nhà.
Anh vừa vào phòng ngủ, Tô Lạc Ly đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống rượu à?”
Ôn Khanh Mộ ợ hơi rồi vội vàng che miệng, “Anh có uống một ít.”
“Em chắc chắn không chỉ một ít. Nếu chỉ một ít thì sao có mùi rượu nồng như vậy được.” Tô Lạc Ly nghiêm mặt nhìn Ôn Khanh Mộ.