Tô Lạc Ly rất tò mò.
“Nước ngoài không đón Tết Nguyên Đán, thi thoảng anh mới sang một lần, phần lớn thời gian đều ở bên nhà cậu.”
Tô Lạc Ly lộ vẻ khó xử, theo lý mà nói, cô lấy Ôn Khanh Mộ thì đã là người nhà người ta, đón Tết đương nhiên phải theo nhà họ Ön.
Nhưng cô lại không yên tâm Tô Kiềm Mặc ở bên này.
“Sao vậy, em không muốn đi à?”
“Không phải không muốn đi, hai chúng ta qua bên đó, vậy Kiêm Mặc phải làm sao?”
Đây mới là điều Tô Lạc Ly lo lắng nhất.
“Để cậu ấy đi cùng chúng ta là được.”
Ôn Khanh Mộ thấy không có vấn đề gì, dù sao anh cũng đã coi Tô Kiêm Mặc là thành viên trong gia đình từ lâu.
“Như vậy có được không?”
Tuy Tô Lạc Ly không muốn bỏ lại Tô Kiếm Mặc, nhưng trong lòng cô biết rõ làm gì có ai đi đón Tết còn dẫn theo em trai!
Cô đã làm dâu nhà người còn dẫn em trai theo, nếu chỉ ở đây thì không sao, nhưng bên kia là nhà cậu của Ôn Khanh Một
Cũng may bố mẹ Ôn Khanh Mộ không ở đây, chứ nếu ở đây thì cũng khiến họ ghét.
“Không có gì không được cả, bên nhà cậu anh cũng không có nhiều quy củ. Chẳng lẽ lại để Kiếm Mặc ở nhà một mình?”.
“Nói thì nói như vậy, nhưng em cũng lo Kiêm Mặc không thoải mái, lại không quen biết ai, đến đó cũng khó xử”
Tô Lạc Ly chậm rãi thở dài.
“Đến nhiều chẳng phải sẽ quên sao? Sau này mọi người đều là người một nhà, bố mẹ anh không ở đây, chỉ có cậu thôi. Được rồi, quyết định vậy đi.”
“Để mai em thương lượng với Kiêm Mặc.”
“Ừm, được, ngủ thôi cục cưng của anh! Thân mật nào!”
“Lại bắt đầu không đứng đắn!”
“He he!”
Hai người lại bắt đầu chuyện bắt buộc phải làm vào buổi tối.
Nhưng họ không biết rằng Tô Kiềm Mặc đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
Cậu vốn định xuống tầng rót nước, nhưng lại vô tình nghe thấy.
Sau đó cậu lặng lẽ về phòng.