“Rốt cuộc cậu làm sao thế?”
“Cô ấy biết rồi.” Ôn Khanh Mộ ngồi trên sàn, dựa đầu vào tường, trong mắt đầy tuyệt vọng.
“Biết cái gì?” Dạ Bân suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức ngồi xổm xuống, nhưng mùi trên người Ôn Khanh Mộ lại khiến anh ta lùi về sau.
“Lạc Ly biết thân phận của cậu rồi?”
“Ừ.”
Ôn Khanh Mộ kể lại mọi chuyện cho Dạ Bân.
Sau khi nghe xong, Dạ Bân vô cùng kinh ngạc, không ngờ trên đời này còn có người thật sự tin vào chuyện ma cà rồng.
Nói thật, năm đó nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chắc chắn anh ta không thể nào tin Ôn Khanh Mộ lại là con cháu của ma cà rồng.
“Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lạc Ly à? Có lẽ Lạc Ly không muốn rời xa cậu đâu, nếu cô ấy muốn rời khỏi cậu thì sao cô ấy còn cứu cậu chứ?”
“Đây là hai chuyện khác nhau, suy cho cùng thì hai người ở với nhau sẽ có chút tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy muốn ở bên tôi.”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ rất khẽ, dường như rơi vào trong cát bụi.
“Cậu chưa nói chuyện với cô ấy sao cậu biết cô ấy không muốn? Tất cả những điều này đều là suy nghĩ chủ quan của cậu.”
“Tôi từng thăm dò, đã biết đáp án từ lâu rồi. Đã biết đáp án rồi thì tại sao còn phải nghe chính miệng cô ấy nói ra, có một vài đáp án tôi tự biết là được rồi, nghe chính miệng cô ấy nói ra tôi cảm thấy tàn nhẫn lắm, tôi không chịu nổi.”
Ôn Khanh Mộ cúi gằm đầu xuống.
Dạ Bân cũng chỉ có thể thở dài: “Hai người đấy, có lẽ từ lúc đầu đã không nên ở bên nhau rồi.”
“Giờ nói mấy cái này có ích gì?”
“Được rồi, không có ích gì cả, tôi không nói nữa. Nhưng cậu phải bắt đầu lại chứ, cậu xem bộ dạng câu bây giờ kìa, có ai mà tin nổi cậu là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign sao.”
Ôn Khanh Mộ im lặng, anh cũng rất muốn phấn chấn lên, nhưng mỗi lần nhớ đến Tô Lạc Ly thì trái tim anh như thể bị thứ gì đó cán qua, vô cùng đau đớn.
“Tôi cảm thấy trên đời này cũng chỉ có Lạc Ly là có thể cứu lấy cậu, nhưng tôi đoán cô ấy cũng không lo cho cậu được, em trai cô ấy nằm viện rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói là em trai cô ấy nhập viện rồi, bây giờ chắc cũng chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cậu đâu.”
“Từ bao giờ vậy?” Thoắt cái Ôn Khanh Mộ đã trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Dạ Bân suy nghĩ một lúc: “Hôm trước, Từ Tinh Như nói với tôi là vốn dĩ đã giành được một vai diễn cho Tô Lạc Ly rồi, định cuối tuần này sẽ đến đoàn làm phim rồi, nhưng mới phải lùi lịch đó lại rồi.”
Ôn Khanh Mộ cứ như vừa bị đốt vào dây thần kinh vậy, anh đứng phắt dậy rồi lao thẳng ra ngoài cửa.
“Ấy, cậu đang làm gì thế? Người cậu đang chua lòm lên rồi mà cậu còn muốn đi đâu thế?”
“Không có thời gian chú ý nhiều chuyện thế đâu, muộn rồi!”
Ôn Khanh Mộ chẳng còn tâm trí nào để chú ý đến hình tượng của mình nữa rồi. Bản thân anh cũng hiểu rất rõ tình hình của Tô Kiêm Mặc.
Nếu như không có anh thì cậu ấy sẽ chết chắc.
Trong phòng ICU, các y tá đang đi kiểm tra thì bỗng thấy một bóng người lôi thôi lếch thếch đi đến, mà khi anh đến gần thì người anh còn tỏa ra một mùi hương chua chua nữa.
Một người lập tức bước ra cản anh lại.
“Anh gì ơi, anh định làm gì thế? Đây là phòng ICU, không được đi vào.”
Ôn Khanh Mộ dừng bước, nhìn về phía người vừa cản anh lại, tức giận trừng mắt lên.
“Ngay cả tôi mà cô cũng dám cản lại à?”