“Con nói đúng, mẹ cũng nói với bố con như vậy mà ông ấy không nghe. Bố con nói rằng ông nội con từng để lại di chúc, công ty rượu này có phần của hai chị em nó.”
“…”
Tô Nhược Vân tức giận đến nỗi đau cả đầu.
“Nhưng con cứ yên tâm, trên danh nghĩa là cổ phần của Tô Kiêm Mặc, nhưng trước khi Tô Kiêm Mặc hai mươi tuổi thì cổ phần vẫn sẽ nằm trong tay bố con, sau hai mươi tuổi Tô Kiêm Mặc mới được chia cổ phần. Con nghĩ mà xem, chắc chắn Tô Kiêm Mặc sẽ không sống được tới tận khi đó, đây là điều mà mẹ đang hướng đến!”
Trên gương mặt Vương Vãn Hương tràn đầy vẻ đắc ý.
“Lỡ như cậu ta có thể sống đến lúc đó thì sao? Cho dù cậu ta không sống được đến thời điểm đó nhưng Tô Lạc Ly đến tranh giành thì sao?”
Tô Nhược Vân vẫn cân nhắc chu đáo hơn.
Vương Vãn Hương cũng thở dài.
“Nói cũng đúng, người nguy hiểm nhất vẫn là con bé đó, cô ta có rất nhiều mưu kế, e rằng sẽ đến tranh giành! Còn nữa, Vân Vân à, con cũng phải theo dõi A Dịch đấy, mặc dù bọn họ chia tay rồi nhưng dù gì cũng đã yêu nhau lâu như vậy, hiện tại Tô Lạc Ly cũng trở nên nổi tiếng, cẩn thận cô ta quay lại tranh giành với con đấy!”
Sao Tô Nhược Vân có thể không lo lắng chứ?
Mỗi khi nghĩ đến Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch đã ở bên nhau suốt năm năm, cô ta lại đứng ngồi không yên.
Tô Lạc Ly chưa bị tiêu diệt thì cô ta chưa thể yên tâm được.
Cô ta không thể giữ lại hai chị em có nguy cơ làm hỏng hôn sự của mình.
“Mẹ, bệnh tim của Tô Kiêm Mặc không chịu được kích thích ạ?”
“Đúng vậy, không chịu được kích thích, cũng không thể vận động mạnh.”
Một nụ cười gian ác hiện lên trên gương mặt của Tô Nhược Vân.
“Vậy con cho cậu ta chút kích thích là được!”
Gương mặt Tô Nhược Vân lộ vẻ hung ác.
Tại Tập đoàn Dark Reign.
Vừa mới họp xong, trên gương mặt Ôn Khanh Mộ hiện lên vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, cánh tay phải vẫn được đeo trên cổ.
Trở lại phòng làm việc vắng vẻ, Ôn Khanh Mộ nhìn chiếc điện thoại vẫn không nhận được tin nhắn nào.
Anh ngồi trước bàn làm việc, dùng tay trái chống đầu, ấn nhẹ lên ấn đường.
Hôm nay là ngày thứ mười hai Tô Lạc Ly đi.
Mỗi ngày Tô Lạc Ly rời đi, anh đều nhớ rất rõ.
Mười hai ngày hai người họ không gọi điện thoại, không gọi video, không nhắn tin WeChat.
Mỗi đêm Ôn Khanh Mộ đều vô cùng gian nan.
Đúng lúc này, Doãn Cẩn bước vào.
“Sếp Ôn, đã đến giờ ăn trưa, anh muốn ăn gì để tôi đi chuẩn bị.”
Ôn Khanh Mộ im lặng một lúc lâu.
Mấy hôm nay Doãn Cẩn cũng có thể thấy tâm trạng của Ôn Khanh Mộ rất kém, ngày nào cũng ăn không ngon, lượng cơm giảm đi một nửa so với trước đây, hoặc thậm chí ít hơn.