“Anh Khiêm, phía bên em đã kết thúc rồi, phim có thể lập tức bấm máy.” Mục Nhiễm Tranh vội vàng báo cáo tình hình.
“Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cậu rồi! Tôi nói này Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm đó rốt cuộc bị sao vậy? Cô nhóc này không đơn giản đâu! Cô ta nói chuyện của hai người với giới truyền thông!”
“Không thể nào…” Nụ cười của Mục Nhiễm Tranh ung dung thoải mái, nhưng anh ta nhanh chóng không thể cười được nữa.
Vốn dĩ đã chịu khổ trong binh đoàn một tháng rồi, anh ta chuẩn bị cùng Tô Lạc Ly trở về hoa viên Crystal để hưởng phúc, nhưng Phùng Khiêm đã phá vỡ mọi kế hoạch chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng quay lại studio của hai người.
Nhìn những bức ảnh và nội dung trên tờ báo và trang web đó, anh ta không thể tin vào mắt mình.
Bởi vì đoàn phim và binh đoàn đặc chủng đã bàn bạc với nhau rồi, các diễn viên đến đó được huấn luyện bí mật và không ai biết, vì vậy Phùng Khiêm cũng không biết binh đoàn ở đâu, chỉ có thể liên lạc với Mục Nhiễm Tranh qua điện thoại, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại giao nộp tất cả thiết bị thông tin liên lạc rồi.
Sau khi sự việc này xuất hiện, anh ta như ngồi trên đống lửa.
Phùng Khiêm ngồi trên bàn và vỗ vào tờ báo trên bàn.
“Rốt cuộc là Lê Thấm Thấm bị sao vậy? Tôi thấy cô nhóc này rất đơn thuần! Không ngờ lại tâm cơ như vậy!”
“Anh đừng vội kết luận, chưa chắc là cô ấy làm ra chuyện này.” Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy có chút chột dạ khi nói ra lời này.
“Cậu bị mù à! Cậu nhìn ảnh này đi, vừa nhìn đã biết không phải là chụp trộm chụp lén gì rồi. Rõ ràng là Lê Thấm Thấm đã đưa những bức ảnh hai người đi chơi cho người ta mà! Bằng không, những bức ảnh này làm sao có thể lọt vào tay giới truyền thông được?”
Mục Nhiễm Tranh đương nhiên biết những bức ảnh đó, thậm chí có một số là do hai người họ chụp tự sướng, nếu đã là ảnh tự sướng thì đương nhiên chỉ có hai người mới có. Họ rất cẩn thận, những bức ảnh tự sướng này đều không cho người khác xem, cũng không thể bị giới truyền thông bắt thóp được.
“Cậu nhìn cái này đi!” Phùng Khiêm tìm một tờ báo khác từ đống báo và ném trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
Tờ báo này thậm chí còn chỉ ra rằng những bức ảnh này là của một người bạn nào đó của một biên tập viên. Sau khi Mục Nhiễm Tranh về nước thì không còn quan tâm đến cô gái này nữa, cô gái này cho rằng Mục Nhiễm Tranh ăn no rồi xách mông lên đi nên đã tiết lộ những điều này.
Những tiết lộ phía sau này còn khiến người ta chú ý hơn cả tin tức thực sự!
“Bây giờ, cậu tin rồi đúng không? Tôi đã điều tra rồi, biên tập viên đã tiết lộ tin độc quyền này vừa hay vừa đi du học ở Anh về! Cậu còn gì để nói nữa không?”
Mục Nhiễm Tranh cứng họng, không thể bênh vực Lê Thấm Thấm được nữa.
“Chắc chắn là Thấm Thấm không liên lạc được với em lâu như vậy nên mới lo lắng.”
Phùng Khiêm vỗ mạnh lên trán mình, “Trời ạ, Nhiễm Tranh, người ta đều nói phụ nữ khi yêu đều có chỉ số IQ bằng không, cậu là đàn ông đấy! IQ của cậu đi đâu hết rồi?”
Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy buồn cười, “Sao tôi lại không có IQ chứ?”
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn giải thích thay cho con nhóc đó? Cho dù không tìm được cậu, khiến giới truyền thông tạo áp lực cho cậu cũng đủ để nhìn ra con bé đó là người tâm cơ rồi!”
Mục Nhiễm Tranh lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Lê Thấm Thấm, nhưng vẫn tắt máy.